Ông Xã Là Chiến Thần
“Cô nghĩ mình là ai? Chúng tôi cần tìm cô để làm gì chứ?”
“Đúng vậy, mấy người chẳng phải đang cần tìm hệ thống địa vị biên giới hay sao? Tôi đã cùng thầy của tôi làm ra nó. Bản thiết kế là do tôi vẽ, ý tưởng là do tôi nghĩ tới, bản đồ cũng được thu thập bởi một vài vệ tinh do chính tôi xâm nhập.
Hiện tại trong tay tôi còn có một bản mẫu” Ngọc.
Linh nhìn viên sĩ quan vừa hỏi cô một cách khinh thường, sau đó nói tiếp: “Vậy ông nghĩ ông là ai?”
“Cô!”
“Ngọc Linh không được vô lễ, người này chính là .. Ông cụ Thanh lớn tiếng nhắc nhở, dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Cháu không cần biết ông ta là ai. Nếu mọi người cần tôi giúp đỡ, lên tiếng hỏi, tôi có thể làm.
Nhưng đừng ra vẻ mọi người rất lợi hại, muốn bắt tôi làm một con chuột bạch thí nghiệm. Nếu mọi người vẫn cố chập như vậy, thì mọi người nên cầu nguyện đi, có thể tôi sẽ không đưa ra những tài liệu khiến kế hoạch thí nghiệm của các người nố tung”
Ngọc Linh cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình dường như thả lỏng một chút, không còn quá chặt như ban nấy.
Chu Hoàng Anh, anh nghĩ em ngốc vậy sao, lại cố tình dùng tới cơ hội kiếu này để rời khỏi anh ư Cô lại mỉm cười ngả vào vòng tay anh, đôi mắt đầy dịu dàng mà lạnh lùng nhìn về phía một người đang khoanh tay trước ngực trầm mặc không nói, cất tiếng hỏi: “Ông nghĩ có phải không, ngài chỉ huy?”
“Tại sao cô biết đó là tôi?”
Người bên kia cũng không có ý định che giấu thân phận, liền lập tức thừa nhận. Người này ăn mặc rất giản dị, quần áo không phải quân phục, chỉ là một bộ đồ trơn, kỳ thực trông giống vệ sĩ hoặc bảo vệ, không có gì nổi bật.
Ngọc Linh cười khế: “Ánh mắt của bọn họ hết lần này tới lần khác đều hướng về phía ông. Rõ ràng mọi hành động của họ đều phải theo ý của ông”
“Không t “Vậy các ông cần tôi làm gì?”
Nghe thấy câu hỏi này, người sĩ quan không vội trả lời. Ông hướng ánh mắt về phía Chu Hoàng Anh: “Nếu như trước đây tôi cũng có một người vợ tốt như vậy, e rằng cũng sẽ không có hứng thú với các cấp bậc trong quân đội. Nhưng dù sao thời điểm này cũng không hề giống trước kia, những vấn đề quốc gia đại sự nên được ưu tiên hàng đầu “Tôi đã quyết định rồi”
Chu Hoàng Anh đứng dậy và ôm Lâm Ngọc Linh vào lòng, khí chất của anh thực sự khiến người xung quanh có cảm giác bị áp chế, không ai dám trực tiếp nhìn anh.
“Chu Hoàng Anh!” Ông cụ Thanh hét lên phía sau lưng.
Chiếc áo khoác đen của Chu Hoàng Anh bị gió từ cửa sổ thổi vào hất tung lên, anh cùng Ngọc Linh bỏ đi, một lần cũng không hề quay đầu lại Phòng ngủ trên tầng hai.
“Em là đang giúp anh, sao anh lại còn đánh em” Ngọc Linh cố sức che mông mình, đá mạnh vào chân Chu Hoàng Anh.
“Chu Hoàng Anh! Em không phải trẻ con, anh có gan thì thả em xuống trước, chúng ta cùng nhau pk một trận công bằng”
“Em thực sự nghĩ rằng mình có thể sao? Hả?”
Chu Hoàng Anh một tay siết chặt hông cô, tay còn lại lắc mạnh.
“Đau quá!” Cô giấy giụa: “Không đánh được anh thì anh cũng cứ cho em một cơ hội chứ.”
Giọng của Ngọc Linh ngày càng trở nên đáng thương oan uổng. Nhưng Chu Hoàng Anh vốn dĩ ngay từ đầu đã không hề muốn nhận được sự giúp đố của cô, nên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Những ngón tay dài để lại những vết đỏ trên bờ mông trắng nõn của cô.
“Đau muốn chết” Cô vươn tay che mông: “Chu Hoàng Anh, anh đừng ngốc thế nữa, em không phải trẻ con, em đã hết tuổi bị đánh đòn rồi “Em đã biết sai hay chưa?”
“Em sai cái gì chứ?… A, đã biết, đã biết sai rồi Đừng đánh nữa, anh làm em xấu hố chết mất”
Ngọc Linh nói lớn, hận không thể tìm thấy một lỗ nẻ để chui vào. Người đàn ông này thật quá phiền phức.
“Sai thế nào?”
“Em, em không nên xuống đó”
“Gì nữa?
“À, còn gì nữa?” Ngọc Linh rõ ràng đã bắt đầu khóc: “Anh đừng đánh ..”
Chu Hoàng Anh dừng lại, ôm cô vào lòng, ánh mắt rực lửa: “Chuyện lúc trước, em cũng làm đúng phải không?”
“À đúng rồi … Em không nên mất lòng tin ở anh” Cô nhìn người trước mặt với đôi mắt đấm lệ.
“Nhưng anh cũng không được đánh em. Đây được coi là bạo lực gia đình. Theo luật, cảnh sát có thể bắt anh đấy”
“Họ có dám không?”
Thực sự thì, đúng là có vẻ như không ai bắt được Chu Hoàng Anh.
Ngọc Linh đau lòng nói: “Em cũng đã cùng anh trở về rồi, anh đừng nhắc tới nữa. Còn…”
Cô cúi đầu không nói tiếp “Anh là muốn trách em vì đã không nghĩ tới anh vào thời điểm nguy cấp”