Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 783




Lâm Ngọc Huy liền giữ chặt tay chị, lắc đầu rất mạnh, “Tên nhóc này, em không coi lời nói của chị ra gì phải không?” Lâm Ngọc Linh lừ mắt, nghiêm giọng nói.

“Không phải, là em… ơ, chị, kìa…”

“Nói lắp bắp gì thế?”

“Không phải, là anh rể!”

Anh rể?

“Ý em là anh rể nào?” Lâm Ngọc Linh liền mỉm cười trêu chọc.

Đương nhiên Chu Hoàng Anh không thể có mặt tại sân bay vào thời điểm này được. Hai ngày nay, anh ấy mới từ biên giới trở về, có rất nhiều những lễ khen thưởng đang chờ, cũng có vô công việc cần anh hoàn thành. Nói chung là còn rất nhiều thứ cần giải quyết, nếu bây giờ anh có thể xuất hiện ở đây, đích thị là có ma.

Nhưng cô vừa nói xong, một giọng nói nam tính lạnh lùng vang lên bên tai cô: “Cậu ấy có tất cả bao nhiêu anh rể? Chu phu nhân, cô đã kết hôn bao nhiêu lần rồi?”

“..?” Lâm Ngọc Linh quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cô.

“Chu Hoàng Anh, anh?”

Anh khẽ khịt mũi, gật đầu một cách thờ ơ.

Trong một khoảnh khắc cô cảm thấy như mình đang mơ, phút chốc không còn rõ tình huống là thế nào. Cho đến khi Tiêu Thành Đạt và Lục Vương đi mua cà phê, đứng cách đó không xa, vừa tản bộ thong thả vừa nhìn về phía cô lạnh lùng mỉm cười, Lâm Ngọc Linh mới có phản ứng lại. Cô dụi dụi mắt, có chút bất đắc dĩ nói: “Sao anh lại ở đây?”

“Để đón em về nhà.”



“Em không muốn vì “Anh đâu có hỏi ý kiến của em”

Lâm Ngọc Linh nhìn Tiêu Thành Đạt bằng ánh mắt cầu cứu. Cô thực sự chưa sẵn sàng để đối mặt với Chu Hoàng Anh lúc này. Cô chưa kịp chuẩn bị gì, tỉnh thần bất ổn, đầu óc đều trống rỗng như thể vừa bị ai đánh.

Tiêu Thành Đạt không nhận thấy tín hiệu cầu cứu của cô, anh nghiêng đầu mấp máy môi nói với Lục Vương: “Mọi chuyện ổn cả rồi chứ?”

“Đúng vậy, và mọi việc diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi” Lục Vương nói khẽ.

“Thật kỳ lạ, tôi nghỉ ngờ rằng có một nhân vật lớn nào đó đang bí mật giúp chúng ta. Anh có ý kiến gì không? Một người nào đó trong nước, có thể là ở Hà “Là Quý Nghiêm của nhà họ Quý, chỉ anh ta mới có khả năng này.

“Nhưng anh ta không phải anh trai của tình địch của Ngọc Linh hay sao?”

“Cứ giả sử là anh ta không muốn em gái mình kết hôn đi”

Lâm Ngọc Huy phản ứng tức thì, nhướng mày mơ hồ: “Anh em họ có quan hệ không bình thường sao?”

“Không có quan hệ huyết thống”

“Mối quan hệ kia xem ra cũng không bình thường”

Tiêu Thành Đạt không trả lời, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt Ngọc Linh với ánh mắt có phần suy tư hơn một chút. Lần này chia tay, không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại cô, cũng không biết khi anh quay lại liệu cô đã có con hay chưa Nhưng anh không hối hận, người mà anh giao phó để bảo vệ cô, thực sự là người có thể khiến cô hạnh phúc.

Chính anh lúc này đã không còn quan trọng với cuộc sống của cô nữa rồi.

Thấy Tiêu Thành Đạt không hề có ý giúp đỡ mình, Ngọc Linh quay đầu lại và trừng mắt với Chu Hoàng Anh: “Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh nên ở trong khu vực quân sự hay sao?”

“Anh tìm em để cùng chơi game!”



“Chơi, chơi game ư? Anh có bị điên không?”

“Không phải em nói cùng anh chơi thêm một ván sao?”

Chu Hoàng Anh bất giác siết chặt cổ tay Lâm Ngọc Linh, cho dù cô có giấy giua thế nào cũng không chống lại được sức lực của anh, đành bị anh kéo đi. Trong lòng cô lúc này rõ ràng là cảm giác bị ép buộc, nhưng trong mắt những người ngoài nhìn vào, lại chỉ thấy một người đàn ông tuy dùng sức mạnh cưỡng chế nhưng khuôn mặt lại thể hiện rõ sự yêu chiều nhường nhịn, chính là sự thú vị trong tình yêu của các cặp đôi trẻ tuổi.

Cũng có một số ít người kinh ngạc thốt lên “Nhìn kìa, đây không phải thủ trưởng quân khu phía Bắc, Chu Hoàng Anh hay sao?”

“Anh điên rồi à, thủ trưởng sao có thể xuất hiện ở một sân bay dân dụng được chứ, lại còn vào thời điểm này, chỉ là người giống người mà thôi”

“Cũng phải”

Dọc theo đường đi, những lời bàn tán nhỏ to không ngớt.

Thấy hai người ngày một đi xa, Lâm Ngọc Huy ngơ ngác ngẩng đầu: “Làm sao vậy? Chuyện thương lượng của mọi người có ổn không?”

“Hỏi thừa. Cậu có biết tại sao lại để cho con gấu này tới được tận đây không?”

“Hả, tại sao?”

“Đó là bởi vì người đàn ông đang đứng cạnh tôi đây đã nói với Chu Hoàng Anh rằng chỉ cần anh ta không còn ở trong khu vực quân sự và có đủ thời gian để chăm sóc Ngọc Linh thì sẽ để Ngọc Linh trở lại với anh ta. Còn cậu, người đã vào khu vực quân sự cùng Chu Hoàng Anh, đương nhiên sẽ phải đi với chúng tôi rồi. Chính cậu là người khiến anh ta rút súng ra, sau đó còn tự mình ngu ngốc đưa đầu vào”

Lâm Ngọc Huy gãi đầu với vẻ mặt vô tội: “Vậy là anh bị đánh vì…”

“À, Chu Hoàng Anh cho rằng kế hoạch có sai sót, chúng tôi sẽ tìm cách giết anh ta. Hừm, nhiều năm như vậy vẫn không tin tưởng nhau, nghi ngờ lẫn nhau mãi như thế cũng là quá đủ rồi”