Ông Xã Là Chiến Thần
Từ lần trước có người chụp được Lâm Ngọc Linh đi cùng với Tiêu Thành Đạt đến bây giờ, đã có một khoảng thời gian rất dài Nếu nói là đi công tác thì cũng có thể tin được.
Chủ yếu nhất là, Lâm Ngọc Linh dùng giọng vô cùng bất đắc dĩ, lúc nói “một trăm hai mươi cuộc điện thoại liên hoàn”, trong mắt lóe lên một tia cưng chiều nhàn nhạt. Có nhiều phóng viên nữ ở tại chỗ như có thần giao cách cảm gật đầu một cái Sinh vật được gọi là bạn nữ thân mật này, thường thường so với vợ của nam giới còn kì lạ hơn gấp mười ngàn lần.
“Tôi nghĩ, cái tôi cần giải thích cũng giải thích xong hết rồi. Nếu như còn gì muốn hỏi thì thôi cũng dừng tại đây”
Lâm Ngọc Linh đứng dậy, cầm đồ của mình lúc đang muốn đi, thấy được người đàn ông đứng sừng sững bên cửa sổ lầu hai Cô theo bản năng sửng sốt một chút.
“Đi lên đây”
Anh không tiếng động ra lệnh với cô.
Lâm Ngọc Linh theo bản năng nắm chặt túi bên hông, không có để ý tới người đàn ông kia, gạt đám phóng viên kia ra, rời khỏi tập đoàn Bảo Thắng.
Chẳng qua là Còn đi chưa được mấy bước.
Cô cũng cảm giác có người đi theo mình Hơn nữa cái này cảm giác bị theo dõi, đặc biệt quen thuộc.
Vào một khúc cua.
Vụt.
Cô đưa tay ra bắt hướng đối diện.
“Cô Lâm, cô có thế đi cùng với tôi một chuyến được không? Linh bị cô bóp cổ, căn bản không có ý muốn giấy giụa: “Tôi cũng không biết làm sao”
“Là anh à, xin lỗi.”
Lâm Ngọc Linh liền rụt tay về một chút Chu Hoàng Anh phái Linh tới, thật đúng là nhằm vào nhược điểm của mình mà hạ thủ.
Anh biết rõ cô là một người rất hoài niệm chuyện cũ. Đặc biệt là bây giờ, vốn dĩ không muốn nhìn thấy bất cứ ai từng giao thiệp với mình bị thương, hoặc là bị làm khó. Lúc này, anh phái Linh tới bắt cô, cho dù cô không muốn đi, trong lòng cũng không qua được cửa ải này.
Anh thật Rất hiểu cô.
Lâm Ngọc Linh cười khổ nói: “Tôi không muốn gặp anh ta”
“Trước khi tôi tới, Thủ trưởng có nói, nếu như: cô có nói cái gì mà không muốn gặp anh ấy các kiểu, thì nói tôi chuyển lời cho cô răng nếu như cô thật sự không muốn gặp anh ấy nữa, sẽ không xuất hiện ở tập đoàn Bảo Thắng. Anh ấy nói anh ấy muốn mời cô một bữa cơm tỏ vẻ cảm ơn”“
“Vậy anh ta chắc cũng nói qua nếu như tôi cự tuyệt, phải nói cái gì rồi chứ?”
Thủ trưởng nói nếu như cô cự tuyệt, thì nói cho cô rằng chỉ cần cô đi theo tôi thì chuyện của Lâm Ngọc Huy và chuyện của cô Thủ trưởng sẽ không truy cứu nữa. Xin cô cứ cân nhắc”
Có chuyện tốt như vậy?
Chỉ cần cô đi, anh sẽ tha cho cô?
Chẳng biết tại sao.
Rõ ràng là lấy được câu trả lời trong mơ, nhưng trong lòng Lâm Ngọc Linh cũng có mùi vị rất khó chịu… Loài người đúng là loại động vật lập dị, dễ dàng ném bỏ lòng tự trọng của mình. Muốn tránh né là cô. Người hôm nay cảm thấy mất mát cũng là cô.
Lâm Ngọc Linh thở dài: “Được, tôi đi theo anh”
“Chúng ta không trở về tập đoàn Bảo Thẳng”
“Thủ trưởng nói, tôi đưa cô về nhà.”
Nhà.
Hóa ra chỗ này.
Có thể gọi là nhà sao?
Lâm Ngọc Linh đứng thất thần ở trước nhà của Chu Hoàng Anh. Nơi này thật giống như đã qua sửa chữa, cô nhìn thấy cửa vào tăng hãm dưới đất. Thật ra thì cô rất muốn hỏi, cái này là chuẩn bị cho cô sao? Cô đã từng nói phong cách thiết kế kiểu Đức thật ra thì rất tốt, đáng tiếc quá thiếu sức sống, nếu như có thể trồng thêm nhiều loại thực vật cây cối các loại nhất định sẽ rất tốt.
Bây giờ.
Cửa chính có một cây cây ngô đồng rất lớn, cao đến tận sân thượng lầu ba Nếu như thân thủ đủ nhanh nhẹn, thì có thể dùng cây này làm đều có thể đem cây này làm thang trượt để giải trí.
“Anh ta khi nào mới tới?”
Lâm Ngọc Linh dụi dụi đôi mắt cay xè.
Linh đang muốn trả lời.
Bả vai lại bị người ta võ một cái.
Anh ta quay đầu.
Chu Hoàng Anh đứng ở sau lưng anh ta.
Linh hiểu ý, gật đầu lui về phía sau một chút.
“Linh?” Lâm Ngọc Linh không đợi được câu trả lời, quay đầu lại Người lính đặc vụ vốn đứng ở đó thì không thấy đâu, thay vào đó là một người đàn ông ngọc thụ lâm phong. Anh đứng thẳng tắp, thần sắc lãnh đạm, đáy mắt có cảm giác hời hợt, môi mỏng mím chặt, mang một loại cảm giác áp bức không thành lời.
“Tới tại sao không nói lời nào?
“Hóa ra, em lại gấp gáp muốn gặp anh đến vậy?