Ông Xã Là Chiến Thần
Tiêu Thành Đạt không nói một lời uống bia ăn cá.
Món ăn đơn giản, mà anh ta thưởng thức rất ưu nhã.
Lục Vương không ưa người như anh ta, như thân sĩ dùng cơm vậy, đánh một cái vào sau lưng anh ta: “Đừng có im, nghiêm chỉnh mà nói”
Người đàn ông hơi nhún vai, con ngươi lười biếng nheo lại mấy phần, trong mắt phủ lên một †ầng sương mù trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt, thật giống như ngụy trang: “Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ, không được”
“Xi, nói ra mấy câu này, thì cũng đã được rồi Tiêu Thành Đạt anh suy nghĩ thật kỹ, đừng có lúc nào cũng lấy vấn đề tuổi tác ra mà nói. Cơ bản vốn dĩ cô ấy đã lấp đầy trong lòng anh, không còn kẽ hở nào rồi. Anh chỉ có thể nói chuyện ra thôi”
“Sao nghe cậu nói lại có lí thế nhỉ?”
“Bởi vì tôi đại biếu cho chính nghĩa, thật đó, in tưởng tôi, lên!”
Tiêu Thành Đạt buồn rầu uống một hớp rượu.
Cảnh tượng cô tránh anh ta, vẫn còn sờ sờ ở trước mắt kia mà?
Cho dù, là anh ta thật có cái tâm đó, cô cũng sẽ không cho cơ hội. Đây là chuyện thực tế tàn nhẫn nhất.
“Các người, đang nói chuyện gì đó?”
Chợt giọng nói của nhân vật nữ chính trong câu chuyện, vang lên sau lưng.
Lục Vương bị sợ thiếu chút ném cá vào trong lửa: “Tôi nói này, cô đi ra đây không tiếng động như thế để làm gì?”
“Đói” Cô rất tự nhiên ngồi ở giữa hai người, đoạt lấy cá từ trong tay Tiêu Thành Đạt, ăn một miếng của anh ta: “Còn nữa không?”
“Được rồi, tôi đi lấy thêm nướng cho hai vị thần tiên đây ăn”
Lục Vương vừa đi.
Tiêu Thành Đạt nghiêng đầu, lấy lại cá, không nghi ngại chút nào mà ăn.
Lâm Ngọc Linh rũ mắt, không nói một lời.
“Sư phụ “Muốn đi?”
“Dĩ nhiên không phải, tôi không não tàn như vậy. Mới có một hành động tùy tiện của anh đã dọa tôi chạy mất, thế còn gọi là học trò gì nữa”’ Cô cười một tiếng, chống đầu nhìn gò má của anh ta “Chính là đang suy nghĩ, có thể hay không có một ngày, tôi thật sự thích anh”
Cá đến miệng suýt chút rớt xuống, căm Tiêu Thành Đạt có chút cứng ngắc không ngậm lại được.
Nhìn dáng vẻ anh ta bị mình dọa sợ.
Lâm Ngọc Linh được như ý cười: “Bây giờ biết tôi thấy thế nào rồi chứ? Xem xem sau này anh còn dọa tôi hay không? Có phải ăn cá cũng không thấy mùi vị gì rồi không? Ai da, Tiêu Thành Đạt à Tiêu Thành Đạt, mặc dù gừng càng già càng cay, nhưng con nghé mới sanh không sợ cọp. Xem anh còn dọa tôi nữa không!”
Không giống nhau.
Lâm Ngọc Linh.
Là không giống.
Tiêu Thành Đạt giật giật cảm, chậm rãi nhai thịt cá, cuối cùng nuốt xuống.
“Tại sao không nói chuyện?” Cô dùng ngón †ay mình chọc chọc cánh tay của anh ta.
“Câu hỏi này cô đã có đáp án rồi”
“Đúng, nếu như không có câu trả lời, tôi cũng sẽ không đi ra trễ như vậy. Tôi nghĩ thông suốt rồi Phản bội hay bí mật cái gì cũng không quan trọng. Tôi cũng sẽ không nghỉ ky ai nữa. Tôi chỉ biết là, giờ khắc này, cùng rất lâu sau này nữa, anh cùng Lục Vương đều là sư phụ tốt nhất của tôi”
Chỉ mong anh ta có thể luôn là sư phụ của cô Mà không phải là một người, có thể dọa cô sợ bỏ chạy.
“Tới đây, cá tới rồi đây hai vị” Lục Vương cầm ba xiên cá: “Cũng may hôm nay bắt được nhiều cá, bằng không tôi thật phải đi trộm thịt mất”
“Để cho sư phụ lại lần nữa xuống sông bắt cá là được rồi”
“Hai người này, gan to nhỉ?”
“Ha, có tôi thì có chuyện gì chứ. Cậu không dám dạy trò nhỏ, sợ người ta khóc lóc liền ném cho tôi thì sao? Tôi trêu ai ghẹo ai chứ?”
“Trêu tôi”
Lâm Ngọc Linh nghe Nhị sư phụ nhà mình giải bày một chuỗi dài, Đại sư phụ nhà mình lại lạnh nhạt đáp lại mấy chữ, trong lòng cuối cùng có một loại cảm giác vui vẻ nhàn nhạt, giống như là có một loại ấm áp tràn ra từ trong đáy lòng Rất ấm áp.
Mang đến một kiểu ấm áp mà cô không thể kháng cự nổi.
Hôm sau.
Năm người tạm biệt Tạ Ô cùng người đàn ông tóc vàng Trước khi đi.
Tạ Ô xê dịch xe lăn, đến trước mặt của Lâm Ngọc Linh, đưa cho cô một cái hộp nhỏ.
“Đây là…” Cô nhận lấy.
“Một chút tâm ý của tôi. Tôi định hợp tác cùng Thành Đạt. Cô là học trò của anh ấy tất nhiên sẽ có quà”
“Còn Chu Hoàng Anh?”
Một câu hỏi này khiến u không khí đọng lại.
Lục Vương hết sức đồng tình nhìn Tiêu Thành Đạt, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe, nói: ‘Nói anh nhanh lên thì không chịu. Xem kì học trò của anh trong lòng vẫn cứ nhớ đến người đàn ông khác. Anh có tính toán xíu đi được không? Cướp phụ nữ thôi, khó lắm à?”
“Cút?
Đối với này.
Tiêu Thành Đạt chỉ có một chữ để trả lời anh ta Lục Vương nhỏ giọng “Xì” một tiếng, hừ lạnh quay đi, không đứng cạnh tên quái gở ngạo mạn này nữa.
“Chuyện của anh ta và cô, chỉ liên quan đến các người.” Tạ Ô cũng không hổ là có thể lãnh đạo người của một đại gia tộc, lời nói ra kín kẽ không lộ chút gì, hiểu thế này cũng được hiểu thế kia cũng xong, EQ cực cao.
“Tôi cùng anh ta cũng không có liên quan gì, chỉ tò mò thôi” Lâm Ngọc Linh cười khẽ.
Tạ Ô thở dài một tiếng, nói ra: “Thù giết em, vẫn muốn báo”“
“Sự thật luôn tàn nhẫn.”
“Ha ha ha ha, không hổ là học trò của Thành Đạt. Cách nói chuyện đúng là chọc tức chết người không đền mạng mà. Tôi biết”
Chuyện này, Coi như là chấm dứt.
Cùng Lục Vương cùng Tiêu Thành Đạt đi chung về phía trước thời điểm, Lâm Ngọc Linh luôn cảm thấy ánh mắt Tiêu Thành Đạt nhìn mình không đúng lắm, cô nhẹ nhàng mon men đi tới bên người, anh ta hỏi “Ấy, tôi nói sai chỗ nào rồi à?”
“Không”
“Vậy tại sao anh…”
Người đàn ông không để ý tới cô, đi thẳng lên xe Lâm Ngọc Linh chớp mắt một cái “Học trò nhỏ, cô thật là ngốc nghếch” Lục.
Vương vỗ bả vai cô một cái: “Có điều, ngốc chút cũng tốt. Nói không chừng có vài người thích điểm đấy”
Hả?
Ý là Chu Hoàng Anh thích cô là bởi vì cô ngốc?
Như dao đâm vào tim đó Nhị sư phụ!
Lâm Ngọc Linh bĩu bĩu môi, cũng không muốn hiểu hai người này. Vừa lên xe chọn ngay chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, đeo tai nghe vào nghe nhạc, tiện tay cầm lấy một quyển sách, bắt đầu rơi vào nơi không người. Tâng hai của xe dã ngoại, là một Tầng lộ thiên.
Lục Vương leo lên, ngồi vào bên cạnh Tiêu Thành Đạt: “Lên cơn ghen không nói đạo lí”
“Ghen?”
“Nếu không thì sao ?”
Tiêu Thành Đạt không có mở miệng, lẳng lặng nắm trên ghế sa lon trên tầng lộ thiên.
Anh ta cũng hiểu, chỉ cần nghe cô nhắc tới Chu Hoàng Anh, có một giây như vậy anh ta cảm thấy mình thật giống như đã đối tốt với lầm người.
Nhưng lúc cô hỏi cô đã làm gì sai, lại cảm thấy suy nghĩ một giây kia đặc biệt vô sỉ buồn cười.
Tiêu Thành Đạt ấn mĩ tâm một cái: “Cậu đi xuống đi”
Lục Vương thở dài: “Được được được, tôi đi xuống để anh yên tĩnh một mình”
Lúc cả đám quay về thủ đô, vẫn chưa tới buổi chiều Xe dã ngoại dừng ở nhà họ Lục trước, sau đó mới quay trở về nhà của Tiêu Thành Đạt Chẳng qua là, mấy lớp quân nhân vây quanh, quả thực khó vào.
“Làm gì đây?” Tiêu Thành Đạt mở cửa xuống xe.
“Cậu Tiêu Thành Đạt, chúng tôi tuân lệnh làm việc, mời ngài giao ra cho chúng tôi…
Không đợi anh ta nói xong Lục Vương xuống xe, một tay bắt lại cánh tay anh ta, rất nhanh nhấc bổng nữa người vị quân nhân này lên. Lần này, những người đứng thành vòng xung quanh nâng súng lên, đem họng súng nhắm ngay vào Lục Vương, Tiêu Thành Đạt thấy vậy tâm mắt lạnh lẽo.
Từ trong túi cầm lấy ra điện thoại Bấm vào một dãy số rồi nhấn nút gọi.
“Bảo người của anh rút đi.”
“Giao người ra, thì theo ý các người” Thanh âm Chu Hoàng Anh trầm thấp vang lên Lâm Ngọc Linh ngồi trên xe, hai tay nắm chặt.
Là Chu Hoàng Anh muốn bắt Lâm Ngọc Huy trở về sao? Anh ta muốn làm cái gì? Dùng Lâm Ngọc Huy tới kềm chế cô? Nói cái gì mà sẽ không uy hiếp chứ. Quay đầu lại một cái, thì làm ra cái chuyện gì đây thế này!
Cô đẩy cửa ra, đứng ở bên người của Tiêu Thành Đạt, nhìn anh ta.
Người đàn ông hơi gật đầu, tỏ ý cô có thể nói chuyện “Anh muốn thế nào?”
“Lâm Ngọc Linh, những lời này nên là anh hỏi mới đúng. Em muốn anh như thế nào?”
“Lâm Ngọc Huy là em trai tôi!”
“Nhưng cậu ấy mang đi súng và chất gây nổ của quân khu. Đây là buôn lậu, là tội chết!”
Chu Hoàng Anh ăn nói mạnh mẽ.
Lâm Ngọc Linh sửng sốt một chút, nhìn về phía Tiêu Thành Đạt nhờ giúp đỡ, kiến thức của cô đối với phương diện này một chữ cũng không biết.
Người đàn ông xuôi tay võ nhẹ ở trên vai cô: “Chu Hoàng Anh, tôi cũng có súng cùng chất n có phải anh cũng muốn mời tôi đến tòa án quân sự ngồi một chút không?”
“Cái này còn phải chờ xem anh đối xử với người của tôi thế nào.”
“Là những quân nhân này, hay là Lâm Ngọc Linh?”
“Cả hai”
“Đã như vậy, cũng chỉ hẹn gặp lại ở tòa án quân sự thôi”
Tiêu Thành Đạt dứt lời cúp điện thoại, lúc giơ tay lên đang muốn phát hiệu lệnh, những quân nhân này tản ra thành từng hàng, để lộ chiếc xe bên trong. Chiếc xe SUV quân sự màu xanh là dòng xe có khả năng chống đạn cao cấp nhất.
Chỉ riêng tấm kính giá trị cũng đã không rẻ.
Cửa xe mở ra.
Một đôi giày đen chạm đất.
Một người đàn ông đi từ trên xe xuống, giống như cây tùng đón gió, áo quân màu xanh khoác bên ngoài, khẽ bay trong gió.
“Xin chào Thủ trưởng!”
Chung quanh, nhất thời vang lên tiếng hô đầy trời.
Tiêu Thành Đạt theo bản năng đem Lâm Ngọc Linh giấu ở sau lưng mình. Cô cũng thuận thế né đi, lúc này, cô thật không nghĩ sẽ đối mặt với Chu Hoàng Anh.
Người đàn ông chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Thành Đạt thì dừng lại.
Anh ta giơ tay, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, những người khi nấy còn đang gương súng kia đều lui hết xuống.
“Không giao người, vậy giao súng đi.’ “Chu Hoàng Anh nhiều năm như vậy chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bây giờ anh muốn tịch thu súng của chúng tôi? Anh là thật không sợ chúng tôi cần ngược một cái, nói cho †òa án quân sự, anh âm thầm bán súng sao?”
Lục Vương cất bước đến giữa hai người, hai tay bắt lấy cổ áo của Chu Hoàng Anh Tròng mắt anh ta lạnh lùng, nhìn lên cánh tay đang nắm cổ áo mình, khóe miệng cong lên cười nhạt một cái tự đắc Cánh tay dài duỗi một cái, không ai thấy rõ ràng, Lục Vương làm sao lại nằm dưới đất “Nhị sư phụ!” Lâm Ngọc Linh trong lòng căng thẳng, liên tục muốn chạy tới, lại bị DK ngăn lại.
Anh ta hướng về phía cô lắc đầu, rồi tự mình chạy tới bên cạnh Lục Vương.
“Mẹ, mẹ nó..” Lục Vương hung hãng lau vết máu hiện ra bên khóe miệng.
Chu Hoàng Anh ném một cái như này là thật không lưu tình.
“Liều mạng với anh!”
“Lục Vương”
Tiêu Thành Đạt nói ra hai chữ lạnh lùng, trong.
nháy mắt dập tắt ngọn lửa bùng.
Dù cho không hề cam lòng, Lục Vương cũng chỉ cản cần môi, bò dậy đi theo DK đứng ở một bên không nói một lời.
Gió thổi xào xạc.
Mọi người ở hiện trường như là dư thừa.
Chu Hoàng Anh cùng Tiêu Thành Đạt, hai người đối mặt, giống như là có vô số tia lửa điện phóng ra ghim vào nhau. Trong mắt của hai người, cũng cất giấu sát cơ nhàn nhạt, ý đồ không rõ, cũng không ai muốn lui một bước. Trong thoáng chốc, không biết là ai ra một quyền trước.
Hai người đụng nhau.
Lâm Ngọc Linh trong lòng căng thẳng, biết rõ không tự lượng sức nhưng vẫn theo hai người, miễn cưỡng kéo chậm tiết tấu.
Đồng thời, trên người cũng bị mấy quyền.
“Lâm Ngọc Linh… Tiêu Thành Đạt nhìn cô mặt lộ thống khổ, không còn lòng đối chọi cùng với Chu Hoàng Anh.
Nhưng tay đấm chân đá không có mắt.
Cô cuối cùng vẫn bị thương bởi hai người đánh nhau. Sắc mặt tái nhợt, che bụng mình, dáng vẻ dường như rất đau đớn Đôi mắt của Chu Hoàng Anh lóe lên có chút không đành lòng.
Cô gái ngốc này.
“Đừng đánh nhau nữa” Cô run run ngửa đầu nhìn về Chu Hoàng Anh: “Anh muốn định tội em trai tôi sao?”
“Tự mình mang súng trong khu nhập ngũ ra ngoài, là trọng tội” Chu Hoàng Anh lạnh nhạt nhìn cô, cảm cứng đờ, sóng lớn cuồn cuộn trong đáy mắt đen như mực.
“Tôi cũng mang súng đi. Anh có muốn bắt cả tôi về giam lại hay không?”
Lâm Ngọc Linh buồn cười.
Anh ta biết rổ Lâm Ngọc Huy không phải là kiểu người mang súng đi làm loạn. Náo loạn ở đây như này rốt cuộc là có ý gì?
Ai ngờ.
Chu Hoàng Anh chợt cất bước, giữ chặt căm cô.
Đau Anh †a dùng sức quá mạnh, trên cảm của cô, trong nháy mắt xuất hiện một mảng màu đỏ.
“Chu Hoàng Anh!” Tiêu Thành Đạt muốn đẩy cánh tay anh ta ra, lại để anh ta nhẹ nhàng tránh thoát, thuận tiện dùng củi chỏ đẩy anh ta thụt lùi về sau hai bước.
Ngay sau đó.
Anh †a một tay bắt chặt cắm của Lâm Ngọc.
Linh, kéo cô tới trước xe của mình, trở tay áp cô ở trên cửa xe.
Trán đập vào vùng kính lạnh như băng.
Lâm Ngọc Linh cản môi, thế nào cũng không phát ra thanh âm kêu đau, Trên mặt của Chu Hoàng Anh.
Lãnh đạm nhìn không ra biểu tình gì.
Nhưng trên người anh ta tán mác ra khí chất áp bức khiến người khác khó thở, rất rõ ràng mà nói cho tất cả mọi người ở đây rắng anh ta như một con sư tử đang giận dữ, đừng chọc vào.
“Lâm Ngọc Huy mang súng đi, không phải là ý của em?”
Thanh âm của Chu Hoàng Anh lãnh đạm.
“Tôi?” Lâm Ngọc Linh buồn cười: “Tôi muốn có súng, cũng không đến nỗi lấy của quân khu!”
“Từ video giám sát, trước đó Lâm Ngọc Huy rời đi khỏi quân khu vốn là định đi thẳng, nhưng.
nửa đường lại đổi hướng đi kho quân nhu, cầm đi một khẩu súng lục 67 thức. Cùng lúc đó cậu ta nhận một cuộc điện thoại, là có người ẩn danh từ buồng điện thoại công cộng gọi đến, không rõ nội dung”
“Chuyện Lâm Ngọc Huy rời khỏi quân khu tôi không biết, tôi nói nó cầm súng theo làm gì?”
Lâm Ngọc Linh thử muốn giấy giụa.
Chu Hoàng Anh môi mỏng mím chặt, xoay người cô lại hướng mình, tầm mắt hai người giao nhau. Chẳng qua là, môi anh mấy phen mấp máy muốn nói, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thành lời. Ánh mắt Lâm Ngọc Linh nhìn anh, còn có dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đột nhiên biết anh ta đang hoài nghỉ cái gì.
Cười phá lên.
“Hóa ra, ở trong lòng anh tôi là loại người như vậy. Đúng vậy đấy, tôi nên giết anh rồi. Tôi nên lợi dụng em trai tôi trong khu nhập ngũ, lấy súng xong thì đi bản chết anh. Nhưng Chu Hoàng Anh, so với chuyện này, thì chỉ bằng tôi khôn khéo trở lại bên người anh, bất trỉ bất giác giết chết anh, có phải thoải mái dễ chịu hơn hay không?”
Lâm Ngọc Linh cười càng ngày càng lớn tiếng: “Hay hoặc là lúc ở gần anh trong trung tâm thương mại kia, phát súng kia không bắn vào người Chu Từ Danh mà là bản thẳng vào anh, như thế thì hai chúng ta xong rồi, đúng không?”
Cô hy vọng nhiều răng mình không hiểu anh 1a như vậy.
Nếu như không biết, thì giờ khắc này đây, cô cũng không biết mà đoán đến việc anh ta đang nghỉ ngờ cô nói cho Lâm Ngọc Huy trộm súng để ám sát anh Châm chọc biết bao.
Lúc cô thấy Tạ Ô còn đang suy nghĩ, lúc nhận quà hấy còn hỏi Chu Hoàng Anh thì sao? Anh thì sao chứ? Anh đang suy nghĩ cô có thể giết anh hay không.
Sự tin tưởng yếu ớt mỏng manh, chịu không nổi một đòn.
“,.Lâm Ngọc Linh” Thân thể anh cứng ngắc.
“Ừ? Thủ trưởng Chu Hoàng Anh còn có cái gì muốn nói với tôi nữa? Tôi không thể nào giao em trai tôi cho anh được. Nếu như anh nhất định phải tìm một người về định tội, thì dẫn tôi đi đi. Dù sao tôi cũng mang họ Lâm, cũng không khác gì nhau”
Họ Lâm.
Chu Hoàng Anh ánh mắt phức tạp đưa mất nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nếu như cô thật sự mang họ Lâm.
Bọn họ sẽ còn ầm ï như vậy sao?
Nếu như trên người cô không chảy dòng máu cố chấp của nhà họ Mạc thì có phải sẽ có thể tiếp nhận bá đạo của anh hay không? Chu Hoàng Anh chợt cúi người, cố sức dán vào người cô, xâm nhập môi của cô, Lâm Ngọc Linh trợn to con ngươi, môi cùng răng lạnh như băng, cản ra một vết thương ở trên môi của cô.
Mùi máu tươi, trong nháy mắt tràn ngập miệng Cô giấy giụa.
Nhưng dù thế nào cũng đều là vô ích. Người đàn ông này khí lực lớn đến kinh người, cô hoàn †oàn không có cách nào xuy xuyển được “Chu Hoàng Anh tên khốn kia, thả cô ấy ra!”
Lục Vương xông lên muốn kéo Chu Hoàng Anh ra, lại bị mấy quân nhân vây quanh, anh ta nôn nóng sốt ruột nhìn về Tiêu Thành Đạt: “Này, anh còn đứng đấy mà nghĩ… Tiêu Thành Đạt, mẹ nó, anh thế nào đây?”
Thanh âm huyên náo bên tai càng ngày càng nhiều.
Lâm Ngọc Linh nghe được Lục Vương đang một mực gọi tên sư phụ, trong lòng có dự cảm xấu, muốn quay đầu, lại bị người đàn ông mạnh mẽ giữ ở cổ không nhúc nhích được.
Cô vừa tủi thân vừa bị khuất nhục.
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống “Tôi chưa từng hận anh như bây giờ” Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ đến như tuyệt vọng vậy, không có sức nặng gì.
“Lâm Ngọc Linh, em là người phụ nữ của tôi, vĩnh viễn là vậy”
Ánh mắt anh ẩn chứa cơn giận.
Nhìn cô không còn chút nào nhu tình của những ngày qua nữa.
Lâm Ngọc Linh nuốt vào một ngụm nước miếng mang mùi máu Cười nhạt.
Cô đúng là điên Mới có thể còn cân nhắc cho anh, còn nghĩ an ủi anh.
Tiêu Thành Đạt, mẹ nó, anh tỉnh lại đi! DI, kêu người tới, hôm nay chúng †a cùng hẳn cá chết lưới rách!”
Lục Vương lấy súng lục từ bên hông ra, nhắm phương hướng của Chu Hoàng Anh, vốn muốn bóp cò, nhưng tạm thời chuyển sang bản xuống đất ngay dưới chân.
Đoàng, Một tiếng súng vang.
Ghim vào chỗ cách chân của Chu Hoàng Anh chỉ chưa tới một xăng-ti-mét.
Ngay cả Lâm Ngọc Linh cũng có thể cảm giác được, sức nóng từ viên đạn cạnh giầy.
Người đàn ông buông lỏng cô.
Tầm mắt lạnh lùng.