Ông Xã Là Chiến Thần
Đã từng rất yêu.
Hôm nay lại giống như con dao ngâm trong thuốc độc.
Lâm Ngọc Linh xoay người rất bình tính nhìn anh, cô nở nụ cười nhàn nhạt, hào phóng khéo léo.
mà ưu nhã, mái trước trán theo động tác của cô mà rũ xuống, che qua đôi mắt màu nâu không chút ưu tư kia “Chúng ta đã ly dị”
“Thì như thế nào?”
Anh thán phục cô chín chắn lên nhiều.
Chỉ mới có mấy ngày, cô giấu ưu tư trong mắt, khiến cho ngay cả anh cũng nhìn không rõ được.
Lâm Ngọc Linh không nghĩ sẽ nói nhiều với anh, muốn rời khỏi, lại bị người đàn ông nọ bước một bước chặn đường đi. Cô cau mày, nhớ lại trước đó Tiêu Thành Đạt nói, trong lòng thoáng qua một chút khúc mắc, chẳng lẽ tấm ảnh lần này, lại là Chu Hoàng Anh làm sao?
Đang muốn mở miệng nói anh tránh ra, điện thoại vô tuyến trong tay người đàn ông nọ lại vang lên: “Thủ trưởng, phát hiện đối tượng nghi ngời”
“Ở đâu?”
“Khu B. Hơn nữa trên người hẳn mang súng ống, rất có thể bản bị thương dân thường!”
“Biết”
Cúp máy liên lạc.
Lâm Ngọc Linh đứng tại chỗ hạ tầm mắt, nhìn mũi chân mình, khế cần môi, cô… Mới vừa rồi hình như hiểu lầm anh thật.
“Khu B, Tuấn Anh, anh dắn Hà Thanh Nhàn rời trung tâm thương mại trước, đến một dấy lầu khác tìm điểm phục kích.”
“Dại” Trần Tuấn Anh nhận lệnh, nhìn về phía Lâm Ngọc Linh mở miệng, “Tôi… Đi trước.”
“Cứ việc”
Người đàn ông đó lao qua từ bên người cô.
Lâm Ngọc Linh đứng tại chỗ, không kiềm được quay đầu, nhìn bóng lưng lạnh nhạt của anh, trong lòng có chút không dễ chịu. Chần chờ một lát sau, vẫn là bước đi theo anh, giữa hai người giữ vững một chút khoảng cách, cho đến một khúc quanh Chu Hoàng Anh chợt dừng bước lại “Đi theo đủ chưa?” Trong giọng nói của anh, mang tới cảm giác bị áp bách cho người khác.
“Tôi… Chẳng qua là lo lắng sẽ có người bị thương mà thôi”
“Ö? Không cần em nhọc lòng”
“Tôi nghĩ không ra là dạng đối tượng nghỉ ngờ nào, mà lại sẽ để cho anh, thân là Thủ trưởng cũng mặc quần áo thường tới bắt?”
Cô đứng ở sau lưng anh Cố chấp mà quật cường.
Dáng vẻ lải nhải không ngừng, cũng giống như lúc ấy ép anh kí giấy li dị. Trong mắt anh thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo, xoay người, bắt lấy cảm cô, cúi người, bá đạo hôn vào môi cô, răng lạnh như băng nhọn cắn miệng của cô.
Chất lỏng nóng bỏng tanh máu trong nháy mắt tràn khắp khoang miệng Lâm Ngọc Linh bị đau kêu thành tiếng muốn đẩy anh ra, lại bị người đàn ông này ôm chặt ở trong ngực.
Cho đến khi cần môi cô đến rách ra, anh mới buông lỏng tay.
Hai con ngươi của Lâm Ngọc Linh ầng ậng nước mắt. Trong mắt xuất hiện lên một màn sương mỏng, nhìn người trước mặt nói: “Anh muốn làm gì?”
“Em thì lại đang làm gì?”
“Tôi lo lắng cho anh!”
Không khí, giống như là đột nhiên ngưng đọng lại vậy.
Cô theo bản năng nói ra, không có suy nghĩ.
Lâm Ngọc Linh ngẩn người cúi đầu, sợi tóc rủ xuống che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Tôi…”
“Theo sát” Người đàn ông này ý vị sâu xa nhìn cô một cái, tay rất tự nhiên bất lấy bàn tay nhỏ của cô.
Cô ngẩn người bước theo gót chân anh.
Kì quái Tại sao anh nắm cô lại giống như chuyện đương nhiên. Lúc người khác nằm cô, lại có chút không thoải mái vậy? Lâm Ngọc Linh nhìn tay nắm tay, giật mình run rẩy, vội vàng rụt tay lại.
Cái gọi là khu B.
Kì thực là trong lúc thi hành nhiệm vụ, sẽ dựa theo tỷ lệ mà phân chia khu vực.
Tại lầu cuối của trung tâm thương mại, vị trí gần vườn hoa trên không.
“Tôi đi làm con tin các người đứng đối diện với hẳn ta. Tôi sẽ tìm cơ hội đánh ngã hản” Đến nơi, sau khi Lâm Ngọc Linh khám xét địa hình, cho ra một kế hoạch.
“Không ổn” Chu Hoàng Anh trực tiếp từ chối phương án này.
“Coi như là tôi vì các người làm một chuyện cuối cùng đi”
Lâm Ngọc Linh rút ra văn kiện từ trong tay anh, liếc nhìn. Ghi nhớ đặc thù ngũ quan của đối tượng tình nghỉ. Sau đó lại nhét vào trong ngực anh một lần nữa.
“Đã không đợi được nữa mà muốn đoạn tuyệt với anh rồi?”
Chu Hoàng Anh cầm cổ tay cô, cưỡng ép ôm cô vào trong lòng.
Nặng nề té vào trong lồng ngực của anh.
Nhiệt độ quen thuộc tựa như bệnh dịch đắc ý mà tràn lan, ăn mòn thần kinh cùng mỗi một tế bào của cô từng giây một