Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 728




Còn hơn là bảo vệ cô.

Không bằng để cho chính cô càng ngày càng lớn mạnh.

Ít nhất, mạnh mẽ đến mức anh ta không có cách nào bảo vệ cô nữa “Sư phụ! Lại đây!”

Khoảng mười ba phút sau, Lâm Ngọc Linh đặt linh kiện vào trong tay Tiêu Thành Đạt.

Người đàn ông cúi đầu kiểm tra xong linh kiện, sau gật đầu: “Làm không tệ.”

Rõ ràng là một câu khen ngợi, anh ta lại nói mà bề ngoại không thể hiện ra điều gì. Có điều, kinh ngạc trong lời nói thì Lâm Ngọc Linh vẫn nghe ra. Cô cười ha ha. Quay lại, lại nghĩ tới Lâm Ngọc Huy và mẹ. Vì tương lai, cô sẽ tiếp tục trở nên mạnh mẽ!

Mạnh đến mức có thể để cho tất cả mọi người lệ thuộc vào!

“Tất cả linh kiện phụ tùng bày ở đây, cùng vị trì bày biên. cô chỉ có môt giờ.” Tiêu Thành Đat đưa cho Lâm Ngọc Linh một cái ipad.

“Một giờ?” Lâm Ngọc Linh vốn đang tràn đầy tự tin, trong nháy mắt ngẩn ra.

Nơi này có ít nhất hơn mười ngàn cái đó.

Một giờ?

Đếm từ 1 tới 1w đã mất nửa giờ, chứ nói gì là nhiều như thế này.

“Sư phụ, anh có phải là không muốn nhận đứa học trò này không?” Cô trợn mắt há mồm “Cô có thể tùy ý chọn một con số đến thử thách tôi. Cô có mười cơ hội. Nếu như tôi trả lời sai một lần, thì cô không cần phải thuộc lòng.”

Tiêu Thành Đạt căn bản không ngừng việc trong tay. Anh ta dường như đang so tài với một hacker nào đó. Tốc độ gõ phím rất nhanh.

Anh ta một lúc làm hai việc, còn phải nhớ nhiều chữ số như vậy. Hơn nữa có tới mười cơ hội, nhất định sẽ bị lôi!

Cho dù có tin Tiêu Thành Đạt tới đâu.



Lâm Ngọc Linh cảm thấy, nhân vô thập toàn mới đúng!

Cô tiện tay chọn cái thứ ba ngàn hai trăm hai mươi bảy.

“Khu 7, tổ 7, bàn số 3, cột 11, hàng 11, loại R”

Tiêu Thành Đạt đang cùng đối phương chiến, đồng thời cũng nói ra câu trả lời chính xác.

Lâm Ngọc Linh cắn môi, không cam lòng tiếp tục nói Liên tiếp chín lần anh ta đều đáp đúng.

Cô đã thử tất cả từ ngấu nhiên đến có thứ tự, từ phức tạp đến đơn giản cũng thử qua luôn. Kết quả mười cơ hội đã hết veo, mà người đàn ông kia vẫn không đáp lệch chút nào.

Đồng thời, anh ta cũng thẳng luôn người hacker kia.

“Bây giờ cô đi học thuộc lòng đi là vừa rồi đấy” Anh ta mặt không cảm giác.

Nếu cô có hứng thú đối với việc cải tiến “Máu nhận độc cản”, anh ta tất nhiên tình nguyện đem những thứ này cho cô hết.

Có điều.

Trước khi dạy.

Đầu tiên phải có thiết bị, phần mềm, phần cứng, linh kiện, chương trình máy tính, mấy cái này thiếu một cái cũng không được. Cái gọi là nâng cấp hệ thống, cũng không phải nói: “Tôi muốn nâng cấp nó mạnh hơn”, thì hệ thống sẽ tự động nâng cấp lên Quá trình này cần kiên nhẫn rất lớn, cũng rất gian khổ…

“Sư phụ có thể làm được. Tôi cũng có thể, trò giỏi hơn thầy!”

Lâm Ngọc Linh cầm ipad đi về trước bàn.

Mới có thể thành công.



Tiêu Thành Đạt bổ sung thêm những lời này.

Với tư chất của cô, ở cái tuổi này muốn đuổi kịp anh ta thì có chút khó khăn. Nhưng nếu như cô có lòng quyết tâm, thì không phải là thế nữa rồi. Cô lựa chọn ở nhà thủ hiếu, như vậy thì, anh ta cũng sẽ không chút do dự bóc lột cô. Cho đến bảy ngày sau.

Anh ta đau lòng cho cô, nhưng cái gọi là quan †âm, cũng cần phải có lòng dạ sắt đá.

Cô càng ngày càng mạnh, mới là bảo vệ tốt nhất đối với cô.

Reng.

Ngay lúc này, điện thoại di động của Tiêu Thành Đạt reo lên, anh ta bắt máy: “Ai?”

“À, tôi là người của đài VTV, bên trên muốn.

hỏi thăm một chút. Anh Thành Đạt, trên đài của anh có cô gái tên Lâm Ngọc Linh, đã mấy ngày rồi không có livestream. Cô ấy có muốn thắng cuộc so tài nữa hay không ạ?

“Các người sắp xếp đi”’ “Vậy được. Chúng tôi sẽ xếp hạng cho cô Lâm Ngọc Linh. Anh xem muốn hạng thứ hai hay.

là hạng thứ ba?”

“Bạn “Được, bên phía chúng tôi biết rồi. Làm phiền anh Thành Đạt rồi”

Điện thoại cúp.

Anh Thành Đạt?

Nghe thật là tầm thường, Tiêu Thành Đạt tùy ý ném điện thoại di động qua một bên. Có mấy phần lười biếng nằm vào trong ghế, tâm mắt âm trầm ngưng ở trên người của Lâm Ngọc Linh đang nghiêm túc làm việc.

Cô bây giờ đã không cần cái gọi là hạng nhất nữa Kinh nghiệm xã hội cũng đủ.

Nhân khí cũng đủ Đề tài câu chuyện của Chu Hoàng Anh vừa rồi cũng đã đủ Duy nhất, chính là thành tựu Đừng để cho tôi thất vọng, Lâm Ngọc Linh…