Ông Xã Là Chiến Thần
“Cậu chủ, Mạc thủ trưởng trở lại”
Đang suy nghĩ về chuyện của Lâm Ngọc Linh, quản gia Đức Anh liền gõ cửa, đứng ở ngưỡng cửa cung kính nói.
“Nói thế nào?”
“Anh ta nói rằng hy vọng cậu có thế cho mượn đội ngũ quân y dùng một chút. Người cảnh sát đi cùng anh ta dường như là người của Chu thủ trưởng, thương thế rất nghiêm trọng”
Người của Chu Hoàng Anh, do Mạc Vinh Thành đưa tới?
An Mạch đau đầu xoa xoa hai huyệt thái dương, sau đó đứng dậy, “Tôi biết rồi”
Bên trong phòng y tế. Trên trán và môi của Vũ Hồng Hoàng có lưu lại một vệt máu, bụng bị người ta đâm một dao, máu chảy rất nhiều. Đơn giản xử lý một chút, liền được đưa vào bệnh viện.
Mạc Vinh Thành mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha ngoài hành lang.
Đã một giờ sáng. Bận bịu trước, bận bịu sau, anh ta thực sự mệt mỏi.
“Đã có chuyện gì xảy ra?” An Mạch đi tới, Vũ Hồng Hoàng vừa mới được đưa vào trong.
“Chu Hoàng Anh phái người chặn Tạ Miên, bị người Tạ gia trả thù, nhưng là, Chu Hoàng Anh không có ở đây, bọn họ trả thù cũng chỉ có những sĩ quan này, chết sáu người. Vũ Hồng Hoàng trước đó báo tin cho tôi, thời điểm tôi chạy đến, chỉ có thể ngăn cản không để cô ấy chết”
An Mạch cười lạnh một tiếng, “Là tác phong của anh ta”
“Tác phong của anh ta?” Mạc Vinh Thành ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta.
“Chu Hoàng Anh, luôn luôn là như vậy, máu lạnh, cạn tình cạn nghĩa”
Cũng không biết tại sao, cô gái nhỏ kia, lại yêu một người như vậy.
Đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác vẫn là Chu Hoàng.
Anh? An Mạch không thể hiểu được một người mà anh ta từng cho là máu lạnh và tàn nhắn, sau khi gặp Lâm Ngọc Linh cũng được coi là có lòng, nhưng bây giờ… Quên đi, không liên quan gì đến anh.
“Tôi không nên đem Lâm Ngọc Linh giao cho anh ta” Mạc Vinh Thành dựa vào ghế ở hành lang nhắm chặt mắt.
“Nếu mệt sao không đi ngủ trước đi? Dù sao ở đây cũng vô dụng”
“Tôi có chuyện, muốn nhờ anh” Mạc Vinh Thành nói.
An Mạch gật đầu, “Mời nói”
“Tôi không thế ở đây trong hai ngày này. Xin hãy giúp tôi chăm sóc Hồng Hoàng cho đến khi cô ấy bình phục. Nếu cô ấy muốn trở lại khu vực quân sự, hãy để cô ấy đi”
“Được rồi!”
“Cảm ơn”
Hai người chìm vào yên lặng một hồi. Trong phòng phổ thuật một bác sĩ vội vàng chạy ra, vội vã đến ngân hàng máu, sau đó lại vội vã trở về với hai, ba túi huyết tương. Mạc Vinh Thành nhìn theo, ngón tay trên đầu gối không khỏi siết chặt.
“Đừng căng thẳng, họ đều là bác sĩ giỏi nhất, vết thương lần trước của Hồng Hoàng còn nghiêm trọng hơn.”
*…Lần trước cũng là bởi vì tôi” Mạc Vinh Thành cười khổ, “Hôm nay nếu có thể đến sớm hơn một chút, cũng sẽ không xảy ra chuyện như này”
An Mạch không biết an ủi người khác. Anh ta thâm chí không cảm thấy sự khẩn cấp. Cho dù là chết hay sống, đều không liên quan gì đến anh ta Khoảng hai hoặc ba giờ trôi qua. Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đấy Vũ Hồng Hoàng ra khỏi đó.
Mạc Vinh Thành đứng lên, sảc mặt mệt mỏi tái nhợt cuổi cùng lóe lên một tỉa, “Cô ấy thế nào?”
“Không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là do mất máu quá nhiều, vận mệnh không tệ. Đối phương đâm một dao này chỉ sợ là chủ ý hướng tới tử cung, cô ấy né một cái, không bị vết thương trí mạng?
“Anh nói, đối phương là hướng tới..” Anh ta sửng sốt.
“Đúng vậy, hơn nữa ra tay vô cùng độc ác, nếu như không phải cô Vũ tránh nhanh, chỉ sợ cả đời này cũng không thể nào sinh con được nữa”
Bác sĩ đã đẩy xe giường nẵm rời đi. Mạc Vinh Thành vẫn đứng tại chỗ.
Cụm từ “vô sinh” cứ quẩn quanh trong đầu anh ta. Cũng may là cô ấy không sao, nếu thật sự không thể sinh con được nữa, dù muốn rời khỏi quân khu cũng sẽ phải mang theo cái bóng cả đời. Mạc Vinh Thành thở phào nhẹ nhốm, đi theo bước chân của bác sĩ, rời đi sau khi nhìn người phụ nữ trên giường bệnh một cách xuất thần Anh ta… dù sao cũng không có nơi nào để đi, đợi đến khi cô tỉnh lại?
Sau khi Mạc Vinh Thành rời khỏi khu y tế, không hiểu sao anh ta lại quay lại.
Ở dấy ghế dài trên hành lang nằm ở đó, quyết định hôm nay sẽ ngủ ở đây.
Chiếc ghế này tự nhiên không tệ, nhưng so với trên giường thì chắc chản không thể bằng rồi Trong nháy mắt, đã đến ngày hôm sau.
Nắng sớm ban mai chiếu vào bên trong phòng. Trên sàn nhà hiện ra một tầng, lấp lánh rực rỡ tựa như vàng.