Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 709




Mạc Lâm Ngọc Linh phản ứng, nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên, thoát được một cú đấm của Tiêu Thành Đạt đang hướng tới đầu mình Lâm Ngọc Linh thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Không sao chứ?” Tiêu Thành Đạt sắc mặt phức tạp chạy tới bên người cô.

“Không sao” Cô lắc đầu một cái.

Không nghĩ tới đầu gối sư phụ lại bị thương.

Là do cái gì gây lên vậy?

Làm thế nào còn có người có thể làm thương anh ta?

“Đừng xem” Tiêu Thành Đạt cùng cô trở lại phòng khách, “Chuẩn bị ăn cơm đi”

“Anh không tính nói cho tôi biết sao?” Lâm Ngọc Linh kéo ống tay áo anh ta.

Mới vừa rồi nếu như cô thực sự hướng phía đầu gối anh ta hạ thủ, sợ răng anh ta không nhận ra sơ hở, không tới ba giây, cô có thể đánh bại anh †a. Tiêu Thành Đạt che giấu rất tốt, nếu không phải Lục Vương nhắc nhở, cô cấn thận nhìn đầu gối anh ta, cũng không thể tìm ra sơ hở.

Chỉ khi nào nhìn kĩ, mới thấy được cho dù là dậm chân hoặc là nhảy về phía sau, mới thấy anh †a dường như rất yếu.

Dưới sự chuyên môn hóa, căn bản không thể chống đỡ nổi Đừng nói tới người tập võ, cho dù là một người bình thường, nếu cố ý muốn dùng đầu gối .. Cô không dám nghĩ đến điều đó.

“Chỉ bị thương nhẹ thôi.” Tiêu Thành Đạt không nhiều lời, nói xong liền chuẩn bị bát đũa chia làm 3 phần.

…Là bởi vì cho dù có nói ra, tôi cũng sẽ không giúp đỡ được gì đúng không?” Cô ưu tư có chút sa sút, than nhỏ một tiếng, đi tới chỗ của mình ngồi xuống.



Tiêu Thành Đạt muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể lắc đầu.

“Được rồi, đừng tự suy nghĩ linh tỉnh, anh ta bị thương ở đầu gối là trời sinh. Xương bánh chè của người ta đều là xương mặt trăng được bao bọc bởi xương mặt trời nhưng anh lại chính là hai cái xương mặt trời. Tên này lại không thích phẫu thuật, vì vậy không còn cách nào khác.” Lục Vương dọn xong thức ăn, vì mình cùng hai người này rót đầy coca, “Tới! Cạn ly!”

Lâm Ngọc Linh nhìn Tiêu Thành Đạt một cái, giơ tay lên, “Cạn ly!”

Người đàn ông nặng nề gắp thức ăn, “Tôi không thích uống cocal”

“Này, anh thật là! Quên đi, tôi cũng lười nói về anh” Lục Vương khinh thường nhìn anh ta Nước lẩu đậm đà hương vị. Thức ăn mua cũng rất tươi ngon. Không khí của cả ba cũng rất Tốt.

Chỉ là… Lâm Ngọc Linh trong lòng luôn cảm thấy đặc biệt không thoải mái.

Sau khi ăn xong, Lục Vương đi tắm rồi đi ngủ.

Lâm Ngọc Linh vốn đã tắm một lần, nhưng vừa rồi lại cùng Tiêu Thành Đạt đối thủ, cả người mồ hôi, lại tiếp tục đi tắm lần nữa. Bước ra kh: phòng tắm, Tiêu Thành Đạt đã lấy xong quần áo.

“Nói chuyện một chút được không?” Anh ta nói “Được!” Cô gật đầu.

Đại khái chừng mười phút, Tiêu Thành Đạt cũng tắm xong.

Anh ta mặc một chiếc áo ngủ màu đậm, chiếc áo choàng của Lục Vương rất lớn, nhưng mặc.

trên người anh ta lại chỉ có thể che đến được đầu gối. Anh ta cầm máy sấy, đến bên cạnh cô ngồi xuống. Bật công tắc, sau đó nhẹ nhàng sấy tóc cho cô, “Lúc ăn cơm, tâm tình không tốt?”



“Cũng không hẳn, chẳng qua là cảm thấy.

trong lòng trống rỗng, chỉ nghĩ là nếu mẹ tôi ở đây, hắn bà rất thích nhị sư phụ” Lâm Ngọc Linh cười khổ, có chút không quen sau đó né tránh, “Sư phụ, tôi sẽ tự mình làm”

Tiêu Thành Đạt lưồn tay qua tóc cô, “Tôi giúp cô, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Cô lúng túng “ừ” một tiếng, coi như là trả lời.

“Tôi đã gặp mẹ cô, bà ấy rất tốt”

“A. Làm sao mà anh gặp được?”

“Trước tôi cũng phái người đi bệnh viện xem qua tình hình của bà ấy, cùng với người của Chu Hoàng Anh. Sau đó bác gái nói với người của tôi, bà ấy muốn gặp tôi.”

“Anh liền đi gặp bà ấy”

“Ừ, bác gái nhìn so với tuổi thật trẻ hơn một chút, cũng không tiều tụy giống với những người bệnh khác . Ngược lại, tỉnh thần rất tốt” Tiêu Thành Đạt nhớ tới mẹ Mạc, thần sắc cũng mang một tia nhớ nhung cùng tiếc thương.

Một người mẹ như vậy, nói thật là ngay cả anh 1a cũng rất thích.

Lâm Ngọc Linh quay đầu lại, mắt thoáng thấy trên mặt anh ta một tia áy náy mà bình thường sẽ không có.

Trong lòng cô đau xót “Sư phụ, tôi không có trách anh, là do tôi thực lực không đủ nên mới như thế”