Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 704




“Khi tỉnh dậy, cô ấy không thích lại gần mọi người, không muốn nói chuyện với ai ngoại trừ Tiêu Thành Đạt. Lục Vương đón mẹ Mạc từ bệnh viện. Cô ấy bình tĩnh sắp xếp tang lễ sau đó mới khóc một trận lớn. Cho đến khi tôi rời đi cô ấy vẫn đang ngủ”

Vũ Hồng Hoàng thật thà đem tất cả mọi chuyện nói cho Chu Hoàng Anh.

Chu Hoàng Anh ngón tay cứng đờ.

Ly cà phê bỗng tuột khỏi tay anh, rơi xuống đất, vỡ vụn.

“Thủ trưởng” Xing Yi gọi với vẻ lo lắng “Gọi người vào dọn đẹp.”

Người đàn ông trượt xuống, nhặt áo khoác và phóng xe đi.

Xing Yi thở dài, tự mình cầm chổi và lau nhà, sau khi khóa cửa, cô ấy rời khỏi phòng làm việc.

Trước khi bước xuống, còn nghe thấy một âm thanh rất lớn từ một động cơ, còn hơn cả tiếng sấm lái về phía phương xa.

Cô ấy mở ô và nhìn chiếc xe thể thao rời đi với ánh mắt phức tạp.

Thủ trưởng sẽ đi đâu?

Đi tìm Tiêu Thành Đạt sao?

Bọn họ sẽ để cho anh gặp Lâm Ngọc Linh sao?

‘Vũ Hồng Hoàng có chút buồn rầu, cô lặng lẽ nhìn bầu trời đen kịt, mây giăng kín lối và mưa không ngừng rơi xuống.



Trong hai ngày này, e rằng mưa sẽ không ngớt.

Chu gia, trong nhà không có nổi một người giúp việc, vãng ngắt.

Hai ngày này, Chu Hoàng Anh đã phái quản gia cùng những người giúp việc trở về nhà cũ Hôm nay, ngay cả một ngọn đèn cfing không có.

Đỗ xe xong, anh bước vào biệt thự. Tấm lưng cô đơn cứng ngắc dần bị bóng tối nuốt chửng Hồi ức, đảo ngược.

“Cái gì mà em trai mày? Nó là một đứa con riêng, một đứa con ngoài giá thú không biết xấu hổ” Sở Nhược Phi chỉ vào cậu nhóc năm tuổi một cách cưồng nhiệt, “Nếu các người không đưa nó cùng mụ đàn bà tiểu tam kia đi, thì đừng mong được bình an. Tôi chính là con gái của Sở thủ trưởng.”

Một tiếng kêu chói tai. Tiếng đập đồ. Tiếng chửi rủa. Và người cha bế đứa con tám tuổi của mình trên tay.

“Hoàng Anh, tương lai con phải có bầu trời của riêng mình, đừng giống như cha”

“Cha.” Khi anh còn nhỏ, nước mắt lưng tròng đầy sợ hãi, run rẩy năm lấy góc áo của cha.

“Đừng vì những toan tính mà đánh mất người mình yêu như cha”

Hình ảnh tiêu tan Chu Hoàng Anh đi tới trước tủ rượu, vodka xông thẳng vào miệng, và cảm giác bỏng rát lan từ cổ họng đến dạ dày.

Anh cau mày với cái bụng có phần không khỏe của mình.

Anh mởtivi, mỗi đài phát những tin tức khác nhau.

“Có thông tin cho rằng, Tiêu Thành Đạt, một nhà khoa học nổi tiếng thế giới đã trở về Việt Nam. Đi cùng anh ấy còn có học trò Mạc Lâm Ngọc Linh 19 tuổi, tuổi trẻ tài cao. Người rất nổi tiếng trên mạng xã hội. Đồng hành còn có tổng tài Lục Vương người điều hành tập đoàn Lục An Ba người quan hệ tựa hồ hết sức thân mật..”



“Bip” đổi kênh khác.

“Chúng tôi đều suy đoán nhà khoa học là một người đàn ông trung niên,nhưng lại không phải như vậy. Nhà khoa học nổi tiếng thế giới dành rất nhiều giải thưởng danh giá này cùng lắm mới chỉ có 27 tuổi, hơn nữa bề ngoài.”

“Bíp”. Lại đổi kênh khác.

“Khoa học…”

“Bụp” một tiếng. Tivi đã bị tắt Đầu ngón tay cứng ngắc của Chu Hoàng Anh khẽ nhúc nhích, sau khi uống một ly vodka nóng hổi, toàn thân anh nóng lên, nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo.

Tiêu Thành Đạt. Nếu không phải do anh ta muốn, thì trên thế gian này sẽ không có một ai có thể chụp được ảnh của anh ta và đăng lên tin tức như thế này.

Có bao nhiêu người đang tìm kiếm tung tích và địa chỉ cư trú của anh ta.

Trừ khi, anh ta đã tự mình đưa tin cho giới truyền thông.

Cốc, cốc, cốc.

“Ai đó?” Thanh âm anh trầm thấp khàn khàn.

“Sao anh không tự mình xem đi” Một giọng nói nhẹ nhàng và tươi cười chậm rãi vang lên ngoài cửa.

Thanh âm người đó rất nhẹ. Xem ra, ngọn gió này cho dù kiêu ngạo cỡ nào, cũng hoàn toàn có thể cuốn đi.

Chu Hoàng Anh đứng dậy, đi đến cửa và bấm nút. Cánh cửa từ từ mở ra. Người đàn ông áo đen ngẩng đầu