Ông Xã Là Chiến Thần
“Tiêu Thành Đạt kéo cô lên trên ghế sa lon, tìm túi thuốc giúp cô xử lý vết thương, lại lau qua sàn nhà, lúc này mới ngồi trở lại bên cạnh cô. Cô gái nhỏ dường như còn chưa thoát ra được nỗi sợ máu, rất không có cảm giác an toàn co người lại, tựa ở một góc ghế sa lon.
“Lâm Ngọc Linh?”
“Thật là nhiều máu” Giọng nói của cô thật nhỏ tràn đầy sợ hãi.
“Đã không có máu”
Không có sao?
Cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Rốt cục cái gì cũng không có.
Lâm Ngọc Linh chậm rãi hoàn hồn, chờ sau khi cô ngồi dậy, mới cảm giác dường như mình phản ứng quá độ, có chút trầm mặc nhìn băng vải ở trên chân, Tiêu Thành Đạt băng cực kỳ đẹp, từng vòng từng vòng trên chân cô, không có một chút dư thừa, đến sau cùng hoàn mỹ thắt nút lại.
Thầy giáo như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, ngay cả anh ta làm việc cũng đều như là đang làm nghệ thuật Hoàn mỹ không thể soi mói Cô ngẩng đầu: “Tôi nghe tiếng của anh sau đó có tiếng rơi đồ vật, là cái gì vỡ à?”
“Kính mắt” Anh ta nói.
“Vậy… Có phải anh sẽ không thấy không?”
Nàng đưa tay quơ quơ trước mắt anh ta.
“Kính không độ, không có việc gì”
Lâm Ngọc Linh nghe nói cẩn thận theo dõi mắt anh ta một lúc rồi đột nhiên cười rộ lên: “Thầy giáo, anh như vậy càng đẹp mắt, không có kính mắt càng đẹp hơn, nếu là kính không số sao anh lại đeo chứ?”
Đẹp mắt à?
‘Vậy sau này anh ta không đeo.
Tiêu Thành Đạt “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời.
“Thầy giáo, tôi có một mình ngủ không được làm sao bây giờ?” Cô cũng không hỏi nữa, cuốn mái tóc trên đầu gối của mình lại.
Cảm gối lên trên đầu gối.
Cánh tay đặt trên đầu gối che mũi và miệng của cô, chỉ để lại một đôi măts thật to, giống như trong đôi mắt có vô số ngôi sao sáng “Ngủ đi, tôi ở chỗ này cùng cô” Anh ta nói.
“… Ừ” Cô trả lời vẫn là không có chút nào buồn ngủ Sau một lúc lâu.
Tiêu Thành Đạt phá vỡ yên lặng.
“Chân, đau không?”
“Không đau”
“Không làm nũng à?” Anh ta thở dài, dịch lại gần cô một chút.
Lâm Ngọc Linh lắc đầu, sau khi hồi phục cô chợt cảm giác được mình bị một bóng mờ bao phủ, cô hơi ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt tĩnh mịch không gợn sóng, anh ta vô thanh vô tức như biểu hiện sự lo lắng với cô.
Cô như bị vật gì chặn ngang cổ họng, nàng hít mũi một cái, ngay cả hai chữ “Thầy giáo” cũng không gọi ra miệng nổi.
Rào rào…
Đột nhiên mưa gió tầm tã làm cô rùng mình một cái.
Tiêu Thành Đạt cởi áo gió của mình khoác lên trên người cô, đứng dậy chỉnh điều hòa cao lên, nhưng anh ta cũng không đi kéo rèm cửa sổ, bên ngoài, bầu trời xám xịt bởi vì sắp đến năm giờ sáng mà phát ra ánh sáng yếu ớt.
Toàn bộ thành phố như là đội lên một chiếc mũ màu xám tro.
Có vài phần mông lung.
Lâm Ngọc Linh rất bất an túm lấy áo gió của anh ta, không có một giây ngừng run rẩy, Rốt cuộc người đàn ông cũng tới gần cô, dùng một tư thế không tính là thân mật, che chở cô vào ngực: “Như vậy?”
” Cô bình tính nhích về phía anh ta một chút.
Cô sợ.
Sợ cô đơn Sợ không an toàn.
Sợ sét đánh Sợ tỉnh dậy không có gì cả “Nghỉ ngơi thật tốt, sau này còn có rất nhiều chuyện đợi cô làm.
“Không thể trì hoãn một chút nữa à?” Cô rầu tĩ khấn cầu “Được” Anh ta yếu lòng “Không vội”
“Cảm ơn”
Dường như cô bắt đầu học cách xa anh ta?
Tiêu Thành Đạt nhíu nhíu mày, không khỏi nhìn về phía Lâm Ngọc Linh, dường như cô vẫn còn lạnh, hay là nói run bởi vì sợ, rất không an toàn rất sợ hãi Không.
Cô là đang học cắt đứt tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài.
“Lâm Ngọc Linh, chớ đừng đặt tôi ở bên ngoài MT “Tôi không muốn đứng ngoài thế giới của cô”
Ban đầu cô nghe không hiểu.
Mãi đến khi anh ta không nói một lời mím môi.
Lâm Ngọc Linh mới hiểu được hành động vô tâm của cô có lẽ đã xúc phạm tới thầy giáo, cô xin lỗi: “Thầy giáo, tôi không có ý đó, chỉ là tâm tình hiện tại làm tôi không có cách nào khống chế được”