Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 690




“Con không tin, mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian này” Lâm Ngọc Linh kích động: “Cũng là người tốt nhất thế giới này!”

Bà Kiều hơi há miệng sau cùng thở dài: “Tha thứ cho mẹ, đây lần duy nhất mẹ nói dối con, Linh à hãy sống thật tốt cùng Ngọc Huy, mẹ có thể gặp lại con đã rất thỏa mãn”

“Mẹ..” Lâm Ngọc Linh tê tâm liệt phế cầm lấy †ay bà: “Mẹ không thể bỏ bọn con lại, không phải người nói muốn xem chúng con thành gia lập nghiệp à? Lễ tốt nghiệp của Ngọc Huy người còn chưa có đi, sẽ có cách, thầy giáo của con lợi hại lắm, anh ta có thể cứu người.”

Đứa nhỏ ngốc.

“Có thể nghe con gọi một tiếng mẹ, mẹ đã rất thỏa mãn, đi thôi, bé ngoan, đi thôi Ánh mắt bà Kiều hiền lành nhu hòa nhìn Lâm Ngọc Linh.

Bà mỉm cười yếu ớt.

Mặc dù trên mặt có băng gạc, nhưng trong mắt Lâm Ngọc Linh lại là người đẹp nhất thế giới.

“Không!!! Mẹ!!!”

Lâm Ngọc Linh nảm chặt tay của người trên giường bệnh, đôi mắt trừng lớn, mắt thấy bà càng ngày càng mỏi mệt, sau đó nhảm mắt lại, dụng cụ ở bên phát ra thanh âm chói tai, tuyên cáo một sinh mệnh đã đến hồi kết thúc.

Là sự kết thúc trong định nghĩa của bộ ba y học, khoa học, xã hội.

Cho dù kẻ nào cũng không có lực xoay chuyển trời đất.



“Mẹ… Ngươi không thể bỏ lại ta và Ngọc Huy, chúng con còn nhỏ mà, không phải mẹ đã nói mẹ sẽ cố gắng được đến khi chúng con lớn lên sao?

Rốt cuộc Tạ Miên đã nói cái gì với mẹ, vì sao mẹ lại nỡ lòng rời bỏ con? Mẹ, mẹ có biết hay không, dù cho chỉ cần người còn sống một ngày, cho dù không được mỗi ngày nhìn thấy người, cũng là chuyện tốt nhất với chúng con rồi..” Lâm Ngọc.

Linh ghé vào bên cạnh bà Kiều, khàn cả giọng gọi bà.

Giọng nói của cô không to nhưng lại tuyệt vọng khiến người ta giống như nghe một bài ca bi thương trên chiến trường.

Tiêu Thành Đạt nắm chặt tay, đẩy cửa phòng ra ôm lấy cô.

“Buông ra, buông ra! Tiêu Thành Đạt anh buông ra!” Lâm Ngọc Linh ra sức vùng vẫy “Hu hu, anh buông tôi ra, mẹ.

“Không được” Anh ta ôm chặt lấy cô.

“Anh cút đi, anh cút đi, buông ra… Hu hu hu hu hu.

Cô tựa vào đầu vai anh ta không ngừng nức nở.

“Xin lỗi, Lâm Ngọc Linh” Anh ta không để ý.

đến lời la hét của cô mà ôm cô ra khỏi, ánh mắt rơi lên người nhóm bác sĩ trưởng khoa kia lạnh như có thể trong nháy mắt làm người ta hóa đá: “Làm báo cáo cho tốt, cho tôi một lời giải thích hợp lý”

Dứt lời, anh ta mang theo Lâm Ngọc Linh nghênh ngang mà đi.



Lục Vương nhìn bóng lưng hai người rời đi bằng ánh mắt phức tạp, bên tai tràn đầy âm thanh vô cùng bi thương của Lâm Ngọc Linh, thậm chí ngay cả một lời vui đùa anh ta cũng không nói nổi, anh ta giơ tay lên nhéo mi tâm hai cái, cố gắng cười lấy sĩ diễn: “Người anh em này của tôi bảo vệ học trò, mấy người đừng thấy lạ, bình thường anh ta không như vậy”

“Chúng tôi có thể hiểu được, Cậu Vương, chuyện hậu sự này xử lý như thế nào? Cô gái kia thoạt nhìn còn khá nhỏ” Việc này bác sỹ trưởng khoa gặp nhiều tất nhiên cũng sẽ không để bụng: “Còn nữa tâm tình của cậu Đạt dường như cũng không tốt lắm.”

“Không cần, chờ bọn họ quyết định thôi” Lục Vương nhìn về phía người trong phòng bệnh “Các người có phát hiện cái gì không? Mấy loại như vết thương trí mạng ấy”

“Có, hai ngày này vị phu nhân này có lẽ gặp phải đãi ngộ không tốt, ăn rất nhiều thức ăn không tốt cho sức khỏe, đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn ăn cái này cũng sẽ không chết ngay, nhưng chúng tôi hoài nghỉ bà ấy đã từng bị tra tấn, hiện tại tuy rằng không thể xác định, nhưng nếu làm giám định tử thi thì nhất định có thể phát hiện bộ phận thân thể người trong cơ thể bà ấy…”

Bộ phận thân thể người Ăn thịt người à?

Lục Vương không khỏi cau mày: “Là trong thời gian ngắn hay là..”

“… Ít nhất… Có 6 bảy ngày rồi”

Một trận buồn nôn, Lục Vương nhịn không được nghiêng người nôn khan, cho đến khi hơi ổn định mới quay đầu lại: “Không được giám định tử thi, quên chuyện này đi, không thể để cho Lâm Ngọc Linh biết, nếu biết cô ấy sẽ phát điên”

“Vâng”

“Còn có gì nữa không?”

“Không có, cũng chỉ còn chết đuối làm tăng nhanh độ suy kiệt của khí quan, đây cũng là nguyên nhân tử vong, lúc trước chúng tôi đã nói với ngài”