Ông Xã Là Chiến Thần
Rầm…
“Mẹ ơi, lại một người điên, sao lại nhảy xuống!”
“Đúng thế nha, trời vẫn đang mưa đó, nước lớn như vậy nhảy xuống không phải là muốn chết à?”
“Anh trai này, anh cũng không khuyên bạn của anh à?”
Người đàn ông tựa trên chiếc Porsche đen khinh thường nhếch môi: “Nếu anh ta chết trong loại nước này thì nên nhanh đi đầu thai mà quên đi chứ người đã qua tam giác Bermuda thì sao phải sợ cái này”
Nói xong anh ta ngáp một cái.
Tuy sắc mặt anh ta là dáng vẻ không để ý chút nào nhưng ánh mắt nhìn về phía mặt hồ cũng viết đầy lo lắng.
Tiêu Thành Đạt.
Cậu đó nha, vừa về nước đã nhảy hồ, nhất định phải sống trở về nếu không lão Tư cười cậu cả đời!
Trong hồ.
Tiêu Thành Đạt híp mắt, mái tóc bị dòng nước đẩy về phía sau, lộ ra đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan tinh xảo như tượng.
thiên thần. Anh ta sải tay rế nước lấy tốc độ nhanh nhất bơi xuống phía dưới.
Đột nhiên anh ta cảm giác được luồng hơi nóng, tựa như có người đang ra sức bơi về phía trước.
Anh ta đẩy hết tốc độ xuống phía dưới.
Lạch cạch…
Anh ta túm được cô gái đã không còn hơi sức gì Trong nháy mắt khi nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tim của anh ta hung hăng đau một chút. Không kịp nghĩ nhiều, anh ta mang theo cô bơi lên trên, dựa vào chút ý thức còn lại, Lâm Ngọc Linh giấy dụa theo.
bản năng, cô đã uống rất nhiều nước, cứ tiếp tục như vậy thì dù còn khả năng sống thì trong nước cũng có độc.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, kéo tay cô qua, bấm một cái lên chỗ ‘Máu nhện độc cản, một cỗ nhiệt năng dũng mãnh phun ra từ chỗ cổ tay Lâm Ngọc Linh Rất nhanh, hai người cùng nổi lên trên mặt nước.
Anh ta nhanh chóng bế cô lên xe.
“Lục Vương, gọi người tới vớt xe.”
“Cái này, đột nhiên cậu nhảy xuống là vì cô ấy?” Lục Vương trợn mắt há mồm.
Tiêu Thành Đạt liếc nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả một lời mắng mỏ cũng cảm thấy dư thừa. Lục Vương vốn còn muốn hỏi, nhưng mà sau khi nhìn thấy ‘Máu nhện độc cần trên tay Lâm Ngọc Linh thì lập tức hiểu ra.
Khó trách Tiêu Thành Đạt vừa xuống khỏi máy bay đã lập tức bảo anh ta lái xe qua đây.
Là đã sớm biết học trò ở đâu rồi.
“Tôi biết rồi, sau cốp có các loại thuốc, thực sự không được thì cậu hô hấp nhân tạo cho học trò một chút đi” Lục Vương thở dài nói: “Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, cũng không biết sao học trò nhỏ lại thành ra thế này: Tiêu Thành Đạt không để ý đến Lục Vương mà chuyên tâm làm cấp cứu cho Lâm Ngọc Linh.
Còn may mà anh ta quay về trước một tháng Nếu không… Có phải là lúc gặp lại cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của cô không?
Đôi mắt hẹp dài của anh ta hiện lên một tia lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi, trên ngũ quan lạnh lùng hiện lên vẻ lo lắng hiếm thấy.
Đứa nhóc kia, mau tỉnh lại.
Có lẽ giữa thầy trò hai người thật sự có cảm ứng tâm linh.
Trong nháy mắt khi anh ta thầm gọi cô trong lòng thì Lâm Ngọc Linh ho khan một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Trong giây phút nhìn thấy là Tiêu Thành Đạt, cô sửng sốt, sau đó nước mắt rơi xuống.
“Chuyện gì xảy ra?” Anh ta ôm cô vào.
trong ngực, “Không sao đâu”
“Mẹ..” Cô tựa trong ngực anh ta, yếu ớt gọi ra một chữ.
Cho nên trước đó anh ta thông qua kết nối “Máu nhện độc cắn” thấy người đang ngồi trong chiếc xe kia là mẹ của cô ư? Cho dù lạnh lùng như Tiêu Thành Đạt, vào lúc cho ra cái kết luận này thì cũng là trở nên ngẩn ra: “Trong hồ à?”
Cô gật đầu.
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp”
“Thầy giáo, tôi hận bọn họ…” Giọng nói lạnh lùng của cô tản ra thấy lạnh cả người, giống như hôm nay, cũng như hồ nước kia.
Tiêu Thành Đạt nhìn người trong lòng, cô gái này vốn nên vô ưu vô lo, trong lòng lại đau đớn.
Ngón tay thon dài của anh ta đặt lên sau ót cô, kéo cô vào bả vai mình: “Nói cho thầy biết đã xảy ra chuyện gì?”
Cô nhỏ giọng nói ra nguyên nhân hậu quả.
“Người của Chu Hoàng Anh xảy ra vấn đề?” Anh ta một châm thấy máu hỏi.
Nhắc tới Chu Hoàng Anh trong mắt của Lâm Ngọc Linh có hận ý cực sâu: “Ừ”
“Sao anh ấy lại muốn loại bỏ người của tôi?” Tiêu Thành Đạt cau mày.
“Loại bỏ… Người của anh?”
Nàng chậm rãi đọc nhấn rõ từng chữ.
Trái tim này còn lạnh hơn so với nhiệt độ bên ngoài.