Ông Xã Là Chiến Thần
Sao đối phương lại giống hệt với Lâm Ngọc Linh như vậy?
Không chút báo trước ngang nhiên xông vào thế giới của hắn, bởi vì mối tương đồng trong quan hệ dần hình thành sự quen thuộc lẫn nhau, thế rồi cho đến tận cùng bọn họ đều lẳng lặng rời đi, không nói một lời.
Bất luận là cha mẹ, hay là em gái đi chăng nữa, cũng đều như thế. Vì sao bất cứ ai hắn từng gặp qua, đều đối xử với hắn như: vậy? Chẳng lẽ hẳn ngay từ khi ra đời đã làm sai cái gì rồi sao? An Mạch suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thể nào tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Hắn vươn tay cầm lấy cây bút máy, cả người suy sụp tựa vào tường. Chiếc bút máy đắt tiền được viền bằng kim cương xung quanh, giấy dán tường Hermes, giá sách được đóng từ gỗ lim, từng ô gạch được lát bằng cẩm thạch với hình thù hoa văn cực kì đặc biệt.
Hết thảy mọi thứ dường như đều bị vấy bẩn bởi lớp mực mỏng, khiến tất cả trở nên lộn xộn, hỗn độn, thậm chí có chút bẩn thỉu.
Căn phòng từng khiến An Mạch hết lòng yêu thích hiện tại đã chẳng còn thỏa mấn được lý tưởng cũng như khao khát trong lòng hắn nữa rồi. An Mạch đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, đi một mạch đến tầng hầm giữ xe, cuối cùng biến mất trong màn đêm nhập nhoạng.
Hơn một tuần nay, Lâm Ngọc Linh vô iệc tìm kiếm một địa điểm tốt hơn để phát sóng chương trình trực.
tiếp. Thời gian ở nhà càng ngày càng ít nhưng tần suất ở cùng An Mạch lại đặc biệt nhiều.
Buổi tối, thời điểm cô trở về biệt thự thì toàn bộ đèn trong nhà đều ngay lập tức sáng lên. Lâm Ngọc Linh giật mình đến mức suýt chút nữa thì hét ầm lên, cả người cứng đờ.
“Xin chào?”
“Em còn biết đường trở về sao?
Chu Hoàng Anh hiện tại đang ngồi trên sofa, bắt chéo chân, tay nghiêm chỉnh đặt trên bụng, hững hờ nhìn về phía Lâm Ngọc Linh. Cô nhanh chóng đặt mấy thiết bị lỉnh kỉnh xuống, chạy tới bên cạnh anh.
“Hoàng Anh yêu quý của em à, anh biết hôm nay vì bận tìm địa điểm nên em mới về trễ như vậy mà”
“An Mạch đâu?”
“Anh ta đã Đối diện với sự chất vấn từ Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh rất ngoan ngoãn trả lời “Thế nên từ lúc chiều cho đến tận khuya em chỉ mải mê với công việc ở một chỗ đồng không mông quạnh nào đó mà không hề nhớ đến chuyện phải gọi cho anh đúng không?
Lâm Ngọc Linh?”
Thanh âm của Chu Hoàng Anh từ đầu đến cuối vẫn đều đều như thế nhưng lại lạnh nhạt như thể không khí từ hầm băng thoát ra.
“Em đang phát sóng..”
Hay thật đó, bất kì thứ gì so với anh cũng đều quan trọng hơn cả. Chu Hoàng Anh đứng dậy, đẩy tay Ngọc Linh ra, gương mặt không chút biểu cảm.
“Đối với em mà nói, anh vốn dĩ không hề ¡ đi từ lúc chiều rồi”
quan trọng gì cả.”
*Ý của em không phải như vậy. Em có thể tự mình về nhà, không cần phải lúc nào.
cũng làm phiền anh. Anh đừng giận nữa mà, có được không? Lần sau em hứa sẽ về sớm…”
“Bao nhiêu lần rồi?”
Lời vừa thoát ra khỏi miệng Lâm Ngọc Linh đột ngột bị cô nuốt trở vào. Quả thật, đây không phải là lần đầu tiên cô hứa với Chu Hoàng Anh. Nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của anh, khiến cô hoàn toàn không biết chính mình phải dỗ dành đối phương như thế nào.
Lâm Ngọc Linh hiện tại nước mắt dường như muốn chực trào ra khỏi khóe mi. Thế nhưng dưới khí thế dọa người của anh, ngay cả khóc cô cũng không dám, chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng ngột ngạt.
“Em rốt cuộc có nhớ mình là phụ nữ đã có chồng rồi hay không vậy?”
“Em..
“Hay là hiện tại em đã đủ lông đủ cánh tự bảo vệ mình rồi, hơn nữa còn có công việc ổn định. Vậy nên, em không cần anh nữa?
Em từng chút một trở nên mạnh mẽ, độc lập như vậy là để sớm ngày có thể rồi khỏi anh đúng không, bà Chu?”
Người đàn ông luôn gọi mình bằng những ngôn từ thân mật hiện tại lại gọi cô bãng cái danh xưng xa lạ như thế, Lâm Ngọc Linh chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó cải”
Cô vội vàng lắc đầu, đổi lại vẫn là cái nhìn lạnh lùng từ Chu Hoàng Anh. Dáng vẻ của anh như thể muốn nói rằng, anh thật sự nghĩ cô đang có ý định như vậy.
Lúc bấy giờ, Lâm Ngọc Linh cảm thấy cực độ sợ hãi, cô cũng lo lắng rằng anh sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà lựa chọn rời xa cô.
Lâm Ngọc Linh tiến tới, vòng tay ôm lấy eo đối phương thỏ thẻ “Em không có ý định đó, Hoàng Anh, em yêu anh nhiều lắm. Anh biết không, anh đã nói đúng, em thật sự đã nghĩ rằng bản thân mình có thể tự xử lý mọi thứ trong khả năng nhưng lý do lớn nhất khiến em làm như vậy.
chính là vì em không muốn khiến anh cảm thấy mệt mỏi thêm nữa. Gần đây, mỗi khi thực hiện nhiệm vụ anh đều phải gấp rút quay trở về vì em…”
“Vì vậy cho nên?
“Cho nên em nghĩ nếu như em bận, hai chúng ta cùng bận rộn cho công việc, anh sẽ không cần phải lo lắng cho em nữa.”
Lâm Ngọc Linh tựa đầu vào tấm lưng.
vững chắc của Chu Hoàng Anh. Mùi hương trên da thịt anh, thật thơm, thật khiến cô đắm chìm.