Ông Xã Là Chiến Thần
Trái tim vốn đang đập như tiếng trống rộn rã dần trở nên bình lặn. Thịnh Lan cầm tách trà sữa để ủ tay, không ai đoán được cô đang nghĩ gì. Cô hơi cúi đầu, khiến hàng lông minh vừa vặn che khuất đi ánh sáng trong đôi mắt.
“Thẳng thắn, thông minh và dũng cảm.
Nếu như đang chơi game, em chắc chắn sẽ được thưởng đấy. Nói ra điều em muốn đi, ba điều”
Ngay khi Thịnh Lan đang cố gắng dùng toàn bộ can đảm của bản thân để thốt ra năm chữ “Nếu vậy em sẽ đỉ” thì lời An Mạch nói đã khiến cô khựng lại.
Ba điều cô mong muốn Thịnh Lan ngẩng đầu, côi mắt tròn xoe lộ vẻ ngờ vực.
“Bất kì điều gì cũng được sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chuyện bạn gái thì thế nào?”
“Đương nhiên là được. Nhưng anh không chắc bản thân có thể chỉ ở bên cạnh em thường xuyên, khó mà xác định.”
Lời này vừa nghe qua có vẻ hay ho, nhưng trên thực tế chính là lời từ chối khéo léo nhất.
Thịnh Lan hiển nhiên không muốn dùng bất kì điều nào trong ba điều này để uy hiếp An Mạch, cô chỉ muốn tìm thử xem điểm mấu chốt nằm ở đâu. Không ngờ, đến ngay cả việc này mà đối phương cũng đồng ý… Thịnh Lan nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn An Mạch vô cùng chuyên chú.
“Chuyện đó, em thật sự muốn gì cũng được sao?”
“Toàn bộ đều là thật”
“Vậy em có thể nằm tay anh không, chỉ một xíu thôi!”
An Mạch đang đứng đối diện Thịnh Lan, nghe vậy liền chậm rãi đi tới, đặt tay lên bàn cà phê trước mặt. Bàn tay này, giống hệt với gương mặt chủ nhân của nó, đẹp đẽ đến mức khó tả.
Đường nét xương quai xanh rõ rệt, mảnh mai. Làn da trắng trẻo nhẫn nhụi, trên cổ tay còn mang chiếc đồng hồ đắt tiền sang trọng.
Chỉ cần qua loa chụp một tấm rồi tung lên mạng, bảo đảm sẽ có hàng loạt cô gái thuộc phái mê tay ôm lấy màn hình, hận không thể sờ nắn cầm thử tay đối phương.
Thịnh Lan chậm rãi nắm lấy bàn tay An Mạch, cô trông vô cùng lo lắng, bàn tay còn lại trong vô thức siết chặt lấy chiếc áo len trắng mình đang mặc trên người. Khoảng cách lúc này giữa cả hai thật gần, lông mi cô khẽ run rẩy.
Nhớ đến lần trước, hai người chỉ đơn thuần ngồi uống cà phê, cảm giác không hề thân thiết cho nên cô từ đầu đến cuối vẫn không có gan ngẩng đầu lên nhìn hẳn. Không ngờ lần này, có được cơ hội nắm tay đối phương.
Bàn tay Thịnh Lan mềm mại lại nhỏ nhắn. Bất chợt ngón tay cô vào tình cào nhẹ vào lòng bàn tay hẳn. An Mạch cảm giác có chút kì quái, muốn rụt tay lại. Nhưng nhớ đến đôi mắt ngập tràn hi vọng ban nấy, hẳn lại như cũ giữ nguyên tư thế. Đại khái khoảng chừng mười mấy giây, Thịnh Lan chầm chậm bỏ tay ra.
“Hai điều còn lại em muốn chính là…Một, em muốn anh có thể thường xuyên phát sóng trực tiếp để em tiếp tục có cơ hội được.
nhìn thấy anh. Hai là, anh đừng nói ra chuyện đã từng gặp qua em hai lần. Em biết, những người kia vốn dĩ không phải là kẻ xấu xa gì cả, bọn họ chỉ là quá mức yêu thích anh mà thôi. Bọn họ không muốn có bất kì ai giữ lấy anh, biến thành của riêng cả”
Thịnh Lan nghiêm túc nói xong những điều này, đặt chiếc hộp quà màu đen lại trên bàn. Đồng thời, cô cũng lấy ra món quà mà lần trước hắn đưa cho mình, trực tiếp gửi trả lại.
“Xin lỗi cậu chủ. Tạm biệt”
An Mạch nhìn những thứ trên bàn, ánh mắt đảo qua cốc trà sữa còn chưa vơi được phân nửa, sau đó máy móc lấy mảnh kim cương bỏ vào trong hộp đen. Hản đi đến quầy, vốn dĩ muốn thanh toán nhưng sau khi biết Thịnh Lan đã trả trước hết mọi thứ, tâm ới mức cực điểm.
Sau đó, điện thoại hẳn báo tin nhản răng có ai đó đã Thịnh Thế Suy Tàn đã rời khỏi nhóm: Nơi tập hợp những người yêu Quan Duyệt.
Thời đại hôm nay, thịnh suy tàn lụi.
Thịnh Lan.
An Mạch ở trong nhóm vừa bảo rằng mình sắp tới chỗ cô, hiện tại Thịnh Lan lại chủ động rời khỏi nhóm, mọi người sẽ nghĩ về cô như thế nào cơ chứ?
An Mạch không thích cảm giác bí bách, ngột ngạt trong lồng ngực, càng không quen cảm giác có việc xảy ra vượt quá tâm kiểm soát của chính mình, vậy nên hản liền vội vàng bấm vào danh sách kết bạn. Kết quả, cho dù đã lục tung lên để tìm kiếm thì tên đối phương vẫn không hề hiển thị.
Đối tượng như An Mạch, vậy mà lại bị người hâm mộ kéo vào danh sách đen sao?
Đôi mắt An Mạch hiện lên vẻ u ám, giống như viên đá hổ phách dưới ánh mặt trời lặn dần trở nên lạnh lẽo, băng giá, chẳng còn chút hơi thở ấm áp nào.
“Thịnh Lan…”
Đôi con ngươi u ám và nhuốm màu mực giống như hổ phách dưới ánh mặt trời lặn ở cửa, nhưng mờ nhạt, mang theo một làn sương lạnh, nhẹ lấp đầy mắt anh.
“Thịnh Lan…”
Chiếc hộp với những mảnh kim cương có giá trị cứ như vậy mà bị vứt một xó ở góc đường. Một người biết nhìn những món hàng đắt tiền đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó cúi người nhanh chóng nhặt lên, để đảm bảo không có bất kì ai nhìn thấy được.
Từ đầu đến cuối, một màn này đều bị An Mạch thu vào trong mắt, thế nhưng hắn không quan tâm. An Mạch nhấn ga, xe liền lăn bánh, vùn vụn lao đi. Tốc độ nhanh đến nỗi đến ngay cả hạt mưa tia nắng đều chẳng tài nào bắt kịp.