Ông Xã Là Chiến Thần
Một ngụm bia mát lạnh trượt xuống cổ họng, cảm giác có phần thiêu rát. Mạc Vinh Thành khẽ híp mắt, khẽ hỏi.
“Minh Trí, chuyện của Vũ Hồng Hoàng, có phải tôi đã làm sai không?”
“Hồng Hoàng xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện mà tôi lại không biết ư?”
Minh Trí thoáng cau mày, sau khi nghe.
Mạc Vinh Thành kể lại, cả hai đều rơi vào im lặng. Điều khiến Minh Trí cạn lời chính là việc thủ trưởng của anh vậy mà lại ngây ngô đem chocolate tặng cho một cô gái. Còn Mạc Vinh Thành im lặng bởi vì anh không biết mình có làm sai hay không và có nên tin tưởng Hồng Hoàng hay không.
Hai người ngay tại giờ phút này, đã trực tiếp đi chệch đường ray, hoàn toàn có những suy nghĩ trái ngược nhau hẳn.
“Cảm giác cậu đã làm sai, làm ra chuyện không được tử tế cho lắm.”
Bia gần hết, bấy giờ Minh Trí mới lên tiếng, huých nhẹ vào khủy tay Mạc Vinh Thành. Dường như chính anh cũng nhận thức được chuyện này. Anh trâm ngâm hồi lâu, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên vị trí ở trên lầu hai.
Quên đi, xem như đây là ân huệ anh dành cho quân khu phía Bắc vậy.
“Chuẩn bị rời đi nào.”
“Cậu…cậu nói cái gì cơ? Không thừa nhận quan hệ với…cô ấy sao?
Minh Trí suýt nữa thì đã phun cả ngụm bia ra ngoài “Không nhận. Ngày tháng về sau còn dài, không thiếu lần này. Chúng ta trước mắt cứ rời đi là được.”
Trước đó đối phương đã đề cập đến Vũ Hồng Hoàng. Hiện tại lại quyết định quay về Hồ Chí Minh, không trực tiếp thừa nhận Lâm Ngọc Linh.
Cho dù Minh Trí ngốc hơn nữa thì hiện tại cũng xem như hiểu được Mạc Vinh Thành, chỉ sợ trong lời nói còn mang theo dụng ý khác. Nghĩ đến đây, Minh Trí bật cười.
“Cậu sẽ không phải đối với nữ sĩ quan ở thủ đô này có ý gì chứ?”
“Không có”
Mạc Vinh Thành tiện tay ném lon bia sang bên cạnh, sau đó đứng dậy rời khỏi bể bơi, đi thẳng về hướng phòng thay đồ. Minh Trí lúc này vẫn còn ngồi ở bể bơi, ngẩn ra hồi lâu thì tủm tỉm cười theo sau đối phương.
Dù sao, cũng không quan trọng cho lắm Ngày tháng về sau, quả thật còn dài!
Nghĩ vậy, Minh Trí sau khi thay đồ liên cùng Mạc Vinh Thành rời khỏi bể bơi.
Bọn họ thậm chí còn không để lại bất kì lời nhắn nào cả. Đến thủ đô một cách đột ngột, sau đó trong âm thâm lập tức rồi đi, như thể chỉ trong nháy mắt liền bốc hơi khỏi thế gian, chẳng thấy tăm hơi.
Ba ngày sau.
Thân thể Trần Tuấn Anh gần như đã hồi phục hơn trước rất nhiều. Chu Hoàng Anh đưa mọi người trở về quân khu, Tạ Ô cũng giống như Mạc Vinh Thành, đều không tra ra được tung tích.
Tựa như cơn cuồng phong bất chợt xuất hiện rồi nhanh chóng tan biết mộng dài phảng phất chẳng hề Lâm Ngọc Linh ngồi trên xe, phiền muộn nhìn khng cảnh phía bên ngoài ô cửa. Cô luôn cảm thấy trong lòng như khuyết thiếu điều gì đó, tâm trạng không tài nào vui vẻ được. Loại cảm giác này, không hề giống với cảm giác luyến lưu khi chia xa.
Luyến lưu khi chia xa, nỗi buồn rồi sẽ dần nhạt nhòa. Tuy nhiên thứ cô lo lắng chính là sau khi li biệt, lần tiếp theo gặp lại, khoảng thời gian sẽ là vô định.
Cảm giác của Lâm Ngọc Linh ở thời điểm hiện tại, dường như giống hệt với cơn gió mùa thu đang quét qua. Lạnh lẽo, cô đơn, tựa hồ những chiếc lá bị gió cuốn đi kia vĩnh viễn sẽ không thể nào quay lại Ting ting!
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắc, Ngọc Linh mở hộp thư ra.
“Hôm nay không về quân khu, không thể ở cùng cậu được. Tớ phải đưa Tuấn Anh đi”
Trên một chiếc xe khác, Hà Thanh Nhàn vội vàng gõ chữ.
“Được rồi”
Lâm Ngọc Linh nhanh chóng trả lời, khi định cất điện thoại vào thì âm báo tin nhản lại lân nữa vang lên.
Gì đây? Thư nặc danh?
Cô nhấp vào phần văn bản nặc danh.
“Xin chào Gia Bảo, đây là thông tin về địa điểm chính thức của đài X. Đơn xin thay đổi khu vực của bạn đã được xem xét và thông qua. Bắt đầu từ hôm nay, bạn chính là người chủ trì khu vực phát sóng trực tiếp ngoài trời.
Xin hãy trân trọng phòng phát sóng trực tiếp, gửi đến bạn lời chân thành và yêu thương.”
Này đôi khi cũng đáng yêu quá đó chứ.
Lâm Ngọc Lình vui vẻ cong khóe môi, bỏ điện thoại xuống. Sắp tới, chắc chắn sẽ bận bịu hơn nhiều rồi đây.
““Đnag cười chuyện gì đó?”
Ngay khi cô còn băn khoăn không biết nên bắt đầu kể từ đâu, Chu Hoàng Anh đã đóng sổ lại, nghiêng đầu nhìn cô.
“Anh không làm việc nữa à?”
“Ừm, kế hoạch tập huấn đã sắp xếp xong xuôi cả rồi”
“Anh giỏi thật đó. Em học từ thầy của mình lâu đến như vậy nhưng anh lại chỉ cần liếc mắt qua vài lần thì có thể ngay lập tức thuần thục. Em đúng là khổ quá mà”
Lâm Ngọc Linh làm mặt quỷ, lè lưỡi trêu chọc Chu Hoàng Anh. Anh giơ tay xoa đầu cô, khiến tóc con trên đỉnh đầu bù xù cả lên.
“Em cứ tập trung cho phòng phát sóng trực tiếp đi, chuyện ở quân khu, cứ đơn giản hóa mọi việc là được.”
“Không sao đâu, em có thể vừa lập kế hoạch vừa lên sóng trực tiếp mà”
Cô khúc khíc cười, ngả đầu lên bả vai Mạc Vinh Thành.