Ông Xã Là Chiến Thần
Uyển Nhi ngay lập tức cũng không dám thở mạnh, cô nhíu mày, thu dọn thiết bị mà không nói lời nào.
Trong tấm sắt, có hai viên đạn đẫm máu được lấy từ cánh tay của Lâm Ngọc Linh.
“Cô không thể nói nhảm, tôi và An Mạch là bạn tâm giao tốt” Lâm Ngọc Linh lè lưỡi đáp: “Gia đình tôi là vua của Đông Á”.
An Mạch liếc cô một cái, không nói lời nào, nhàn nhạt “ừm” một tiếng đáp lại những lời này.
*Thì ra là như vậy, tôi đã nói bậy, rất xin lỗi hai người.”
Cho dù là người giúp việc Đức Anh hay là hai vị bác sĩ bây giờ, Lâm Ngọc Linh luôn cảm thấy bọn họ có chút kỳ quái, chẳng qua là làm theo lời An Mạch, có khi anh ta làm sai chuyện gì cũng không ai dám phản đối.
“Tại sao lại như vậy?”
Cô vô thức sờ lên băng gạc trên cánh tay, thuốc tốt nên dường như cô không còn thấy đau: “Cảm ơn.”
“Không có gì, Trương Hạnh, đi thôi.”
“Tốt rồi”
Hai bác sĩ cũng bỏ đi, thấy bọn họ đi rồi, cô đấm vào vai An Mạch: “Nghe nói mỗi năm anh tiêu 70 nghìn tỷ, sau này tôi sẽ không gọi anh là An Mạch nữa, tôi sẽ gọi anh là “thiếu gia 70 nghìn tỷ’. Rồi, hãy nói cho tôi biết sao anh lại làm được điều đó? Anh là người thích tiêu , “Thế tôi hỏi cô, cô giữ tiền để làm gì?”
Anh hỏi ngược lại.
“Tăng thêm tài sản của mình.”
“Cái mới chưa hết thì cái cũ sẽ bị mốc”.
“Chà, anh vẫn nói những lời ngụ ngôn như thế này sao?” Lâm Ngọc Linh không nói nên lời.
“Cô không nhận ra rằng gia đình tôi thực sự là nửa ẩn hình sao? Cô biết rằng tôi đã chỉ 70 nghìn tỷ, và cô cũng nên biết răng tôi đầu tư cũng rất nhiều. “An Mạch cúi người dùng rượu giúp cô xử lý vết thương nhỏ khác rồi vội vàng lau.
“Tôi biết, 70 nghìn tỷ”
“Cô có biết anh ấy phải chỉ bao nhiêu trong một năm không?”
Cô ấy biết rằng người người giúp việc đã nói rằng ngôi nhà đã ổn định, nhưng cô ấy thực sự không biết những thứ khác.
“Mới 15 nghìn tỷ USD nhưng là mới chỉ được cho cây hút gió” An Mạch đầy ẩn ý nói “Hả? Trời ạ, anh làm sao còn có thể…Nhìn bề ngoài, những thứ này thật ra là tiền hết sao. Đừng nói là anh không có tiền, làm thế nào anh có thể bỏ ra nhiều tiền đến vậy?”
An Mạch gật đầu thừa nhận.
Lâm Ngọc Linh nhướng mày nhìn anh thích thú, gương mặt thanh tú như phụ nữ, nước da trắng ngần, khá cao, tính tình điềm đạm, ngốc nghếch. Quả thực không thể nào có được lý do để ghét anh ấy”
“Cô không lo lắng cho Chu Hoàng Anh sao?”
Khi cô đang nhìn anh, người đàn ông đột nhiên nói.
“Tôi có cần lo lắng cho anh ấy sau khi tôi chạy ra ngoài không?” Lâm Ngọc Linh nói, *Tôi có chút tin tưởng vào người đàn ông của mình, được rồi, anh ấy sẽ làm tốt trong quân khu”
“Haha…” An Mạch khẽ cười.
Sau khi vết thương nhỏ trên cơ thể Lâm Ngọc Linh gần như được chữa trị, cả hai rời khỏi căn phòng ngay lập tức.
Giống như ở hành lang thủy cung, An Mạch dừng lại: “Tôi vốn tưởng rẵng cô thích mấy thứ này. Tôi đã tính trước, nếu có chuyện gì, đây cũng có thể coi là trạm y tế.
Không ngờ cô lại bị thương nặng như vậy. Tôi đã cử nhân viên bổ sung để chờ cô đến.”
“Làm sao anh biết chúng tôi sẽ bị thương?”
“Họ không thể chỉ bắt mình cô được.”
“Thật may vì anh đã nghĩ vậy”
Vẫn là một người thông minh, điềm đạm.
Lâm Ngọc Linh nheo mắt: “Anh và Chu Hoàng Anh có quan hệ gì? Không phải là địch hay là bạn. Nếu là người thân, tôi cũng chưa nghe anh ấy nhắc đến anh. Sau hai ngày này, tôi đã quen với anh rồi, anh ấy thực sự đã đồng ý. Tôi tò mò muốn áp đặt cuộc sống của tôi vào anh.”
“Trong vòng tròn của chúng ta, vĩnh viễn không có bạn bè hay kẻ thù. Vì hiện tại tôi đã là bạn với cô, anh ấy có thể tin tưởng tôi.” An Mạch rất mơ hồ đáp.
“Anh đi chết đi” Lâm Ngọc Linh trợn tròn mắt, trong lòng cảm thấy không ổn. “Chúng ta là đồng đội sống chết có nhau, anh còn gạt tôi điều gì?
Anh ấy cười, trên mặt có chút bất lực: “Đừng như vậy mà.”
“Đừng nói chuyện với tôi nữa” Linh đáp.