Ông Xã Là Chiến Thần
Từ chối?
“Phụt..” Trần Anh Tuấn đang ngồi phía trước suýt nữa phun ra một ngụm máu già.
Quả nhiên chị Ngọc Linh quả nhiên là trâu bò mà, đây là lần đầu tiên có người dám từ chối yêu cầu của Chu Hoàng Anh, hơn nữa chuyện này cũng không tính là yêu cầu gì, nó chỉ đơn giản là một cạm bẫy cám dỗ.
Vẻ đẹp của đại ca đủ để nghiền nát tất cả những người đàn ông ở thủ đô này, đổi thành người phụ nữ khác đã sớm không thể chờ đợi được mà lao về phía đại ca rồi.
Mắt thấy người vợ đã đến tay rồi lại không ăn được, trong lòng Trần Anh Tuấn vô cùng sốt ruột, đôi mắt đầy khát vọng của anh ta nhìn Chu Hoàng Anh, hy vọng rằng anh có thể làm một màn kịch cẩu huyết về tổng giám đốc bá đạo, nhưng anh lại luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh. .
“Lý do!” Anh ngắn gọn thốt ra hai chữ.
Trần Anh Tuấn sụp đổ, ôm đầu suýt đập vào tường tự tử, mẹ nó, đến lúc nào rồi mà còn hỏi lý do hả?
“Em..” Lâm Ngọc Linh nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đó, sau một lúc cô quyết định nói sự thật: “Thật ra, chúng ta đã quá vội vàng đi đăng ký kết hôn, chúng ta cũng không hiểu rõ về nhau lắm…
Chu Hoàng Anh hơi nhướng mày, rồi trầm giọng thay cô nói tiếp câu sau: “Vì lẽ đó nên em muốn tìm hiểu thêm nữa sao?”
Nói như vậy cũng không phải không đúng.
Lâm Ngọc Linh không do dự gật đầu.
“Ha” Chu Hoàng Anh cười nhẹ, có phần lạnh lùng.
Anh đưa những ngón tay đẹp đế thon dài của mình lên rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Nhìn thấy động tác của anh, Lâm Ngọc Linh giật mình: “Anh… anh làm gì vậy?”
“Không phải em muốn tìm hiểu lẫn nhau sao? Từ trái tim đến thân thể, trái tim thì có thể phải mất rất nhiều thời gian, nhưng anh có thể cho em tìm hiểu cặn kẽ thân thể của anh ngay bây giờ” Chu Hoàng Anh cố ý hạ giọng nói.
Anh nhìn đôi má bị mình trêu chọc đến ửng hồng của cô gái nhỏ, đôi môi mỏng nở nụ cười ám muội.
Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh lại, Chu Hoàng Anh lại cởi thêm mấy cúc áo phía dưới, cuối cùng, chiếc áo sơ mi cũng được mở ra, khuôn ngực mật ong với tám múi cơ bụng đều đặn khiến Lâm Ngọc Linh chỉ cần nhìn một cái là đã bị cám dỗ nhịp tim tăng vọt.
Anh chậm rãi đến gần Lâm Ngọc Linh, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn Cello, “Bây giờ, đến lượt em” Vừa dứt lời, anh còn cố ý thổi một hơi vào tai cô.
“Chu Hoàng Anh, anh đừng cố ý làm loạn nữa” Lâm Ngọc Linh rầu rĩ nói Chu Hoàng Anh dường như đang cố gắng chứng minh cho cô thấy rằng anh không phải đang cố ý làm loạn, vươn tay về phía cổ áo.
Lâm Ngọc Linh định kéo nó ra.
Lâm Ngọc Linh vội vàng kéo lại cổ áo của mình, trong lòng tràn đầy kháng cự: “Không muốn! Anh bình tĩnh chút đi, Chu Hoàng Anh, cấp dưới của anh vẫn còn đang ở trong xe đó.”
Cô muốn có nhiều cơ hội để hiểu nhau hơn, nhưng mục đích chính không phải là để sống với Chu Hoàng Anh ngay bây giờ, lại càng không không phải muốn tìm hiểu nhau theo cách này…
Tại sao lời nói đến chỗ anh thì lại bị thay đối ý nghĩa vậy?
Ánh mắt Chu Hoàng Anh lạnh lùng nhìn về phía Trần Anh Tuấn trước mặt, Trần Anh Tuấn nhanh chóng đưa tay lên che mắt anh: “Em không nhìn thấy gì cả, anh cứ coi em như: không khí, muốn làm gì thì làm, cứ mặc kệ em là được”
Đại ca của anh vất vả lắm mới bá vương ngạnh thượng cung anh ta làm sao có thể đành lòng quấy rây đây?
Ánh mắt Chu Hoàng Anh vô cùng đắc ý Lâm Ngọc Linh, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên anh phớt lờ Trần Anh Tuấn.
Anh sâu thẳm nhìn Lâm Ngọc Linh, như: muốn nói: “Em cứ tiếp tục đi, anh muốn xem em còn có thể nói gì nữa”
Trái tim của Lâm Ngọc Linh dần dần trở nên căng thẳng, cô phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ cô thực sự phải ở chung với Chu Hoàng Anh?
Thấy cô không có ý từ chối, đầu Chu Hoàng Anh lại cúi đầu nhích lại gần vành tai cô chút nữa.
Bồng nhiên một cảm giác ấm áp truyền từ vành tai đến tứ chỉ của cô, cuối cùng là đâm thẳng vào tim!
Chu Hoàng Anh vậy mà lại liếm vành tai để trêu chọc cô, đụng phải ánh mắt mềm mại của Lâm Ngọc Linh, anh tà ác nhếch một bên khóe môi.
Cơ thể Lâm Ngọc Linh mềm nhũn ra, suýt chút nữa không thể kiềm chế được mà lao về phía Chu Hoàng Anh.