Ông Xã Là Chiến Thần
Không sao cái gì chứ.
Trông đã phờ phạc đến thế kia rồi.
“Tốt hơn hết là anh nên về nhà và đi ngủ đi. Em không muốn ở cùng với anh! Em có một con gấu rồi.’ Lâm Ngọc Linh nói, chỉ tay về phía con gấu lớn cách giường hai mét.
Thật hạnh phúc khi có Chu Hoàng Anh bên cô. Nhưng nhìn anh mệt mỏi như thế này, đừng nói là hạnh phúc, cô chỉ thấy đau lòng. Cô không chịu được liền vươn tay vuốt lại nơi giữa hai chân mày anh, ngăn cho anh không cau mày.
Chu Hoàng Anh không khỏi hơi nhướng mày. Hai hàng lông mày cũng giãn ra, đôi mắt hơi cong cong như thể đang nín cười.
“Bây giờ anh có muốn ngủ một giấc không?” Cô chớp mắt nhìn anh đầy trìu mến.
“Không được, anh phải đến nhóm sáu của em xem sao. Em ở đây chờ An Mạch đến đi”
Vừa nói dứt lời, Chu Hoàng Anh đặt lên trên lông mày cô một nụ hôn. Lâm Ngọc Linh mỉm cười, vẫy tay với anh: “Được rồi. Nếu anh thấy mệt nhớ trở về ngủ đó.”
“Ừm”
Anh biết cô có chút lưu luyến nên ở lại một lúc, để cô im lặng nhìn mình. Đến tận khi cô bị anh nhìn đến hai má đỏ bừng, cô đành bước đến, ngại ngùng đưa tay ra, đẩy anh ra khỏi cửa.
Lạch cạch.
Cửa đóng lại Lâm Ngọc Linh trực tiếp mở phần mềm phát sóng trực tiếp. Vì hẹn An Mạch chơi game, lúc trực tiếp thì cô tự mình luyện phát thanh và xướng âm. Cô tưởng không ai xem, nhưng không ngờ lại có rất nhiều người.
Nhiều người hỏi cô tại sao không trở thành diễn viên lồng tiếng.
“Tôi không thể làm người lồng tiếng được, bởi vì tôi còn thiếu thiết bị tốt” Lâm.
Ngọc Linh trả lời.
“Trời ơi, Bảo Ngư, cậu không sử dụng thiết bị nào sao?”
Cô lắc đầu: “Mấy cái tai nghe đắt tiền quá, tôi nghe giá xong liền chạy mất.”
Những chữ “Ha ha ha” lập tức tràn kín màn hình. Lâm Ngọc Linh không rõ vì sao chỉ trong chốc lát, những người theo dõi lại trở nên vui vẻ như vậy.
Vừa lúc đó, An Mạch được binh lính đưa đến phòng bệnh của cô.
Hai mắt Lâm Ngọc Linh sáng lên: “Anh Mạch, anh lại đây. Bọn họ đang nói gì thế này?”
An Mạch nghiêng người nhìn một cái: “Ồ, bọn họ cho rằng trang bị của cô không tốt.
Sử dụng của tôi đi, tuy rằng cũng không phải trang bị tốt đâu.”
Thiết bị?
Lâm Ngọc Linh biết răng một micrô chuyên nghiệp là cần thiết cho trò chơi.
Nhưng cô không ngờ rằng một thứ chuyên nghiệp như vậy sẽ được sử dụng để phát sóng trực tiếp. Vì vậy cô liền tò mò muốn chạm vào card âm thanh bên ngoài.
Camera của máy tính xách tay đã quay.
cảnh Lâm Ngọc Linh và An Mạch chung một khung hình. Nhiều fan của An Mạch đã đến tận phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Ngọc Linh để được nhìn mặt thần tượng của mình.
“Đẹp trai. Đẹp trai quá”
“Trời hơi high quá. Hôm nay thần tượng nhà tôi quá đẹp trai!”
“Mấy người có thể ngừng tung hô thần tượng của mình trong phòng trực tiếp của Gia Bảo không?”
Một câu này hiện lên đúng lúc, khiến cho.
Lâm Ngọc Linh nhìn thấy: “Không sao đâu.
Tôi là anh Mạch hẹn nhau cùng phát sóng trực tiếp mà. Mọi người muốn tung hô gì cũng được. Nhưng đừng nói về quan hệ giữa hai chúng tôi. Nhân tiện, mọi người gọi tôi là Chu phu nhân thì tôi cũng thích lắm đó. He he..”
“Gia Bảo đã kết hôn rồi, đau lòng quá hu hu hút”
“Ôi trời ơi, nghe mấy từ Chu phu nhân mà ghen tị quá.”
“Gia Bảo đã là vợ của người ta. Sao lại nhanh thế được, chỉ trách tôi còn trẻ quá!”
“Mặt dày thế. Còn dám nói câu đó nữa.
Phải biết mình ở đâu chứ. Dám mơ tưởng đến Gia Bảo sao?”
Đúng là nói đến đủ loại chuyện trên đời.
Lâm Ngọc Linh cũng cảm thấy bất lực.
“Đừng làm ồn.”
Cài micro xong, An Mạch nhíu mày nhìn camera. Không biết là giọng nói của anh ta quá lạnh lùng, hay là ánh mắt anh ta quả thật đáng sợ, những bình luận cũng ít đi rất nhiều.
Chỉ có một số fan chân chính mới dám thốt lên rằng: “Anh Mạch thật đẹp trai.”
“Chơi gì?” An Mạch lấy máy tính ra, “Liên minh nhé?
“Được rồi” Lâm Ngọc Linh gật đầu đáp lại An Mỗ quả nhiên là người xuất thân từ đại gia tộc, chỉ cần một cái nhìn thôi cũng có thể khiến cả phòng phát sóng trở nên yên tĩnh.
Haiz.
Khoảng cách giữa người với người thật chênh lệch.
Thật sự là chênh lệch rất lớn.
Lâm Ngọc Linh thở dài trong lòng, bấm vào đăng nhập.