Ông Xã Là Chiến Thần
Chu Hoàng Anh.
Lâm Ngọc Linh đứng đó chết lặng.
Cô chưa bao giờ thấy anh mặc quân phục và mũ quân đội trang trọng như vậy. Và đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy những ngôi sao trên vai anh. Cô không nhịn được tiến lên đứng ở trước mặt anh. Tay cô có chút run lên, nâng lên đặt xuống chỗ huy chương.
Đẳng sau mỗi vinh dự này là vô số lần đối mặt với cái chết.
“Anh Hoàng Anh, anh thật sự quá lợi hại.”
Cô không quan tâm đến lời ca ngợi dành cho mình, chỉ quan tâm đến sự đau khổ của anh.
Những tổn thương đó. Tất cả đều rất rõ ràng.
Ánh mắt Chu Hoàng Anh hơi chớp chớp, không nói lời nào. Ngón tay thon dài của anh hơi nâng căm của cô lên, cúi người nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng lướt qua trên môi cô, làm cô có chút bồn chồn không tự chủ được.
Ánh mắt Lâm Ngọc Linh run lên, một làn sương mờ ngập trong mắt: “Có đau không?”
“Có em ở đây, những điều đó chỉ là quá khứ.”
“Hừ” Cô vẫn còn cảm động, bị câu nói của anh làm cho cười rộ lên, “Em bắt được Hoic nên anh muốn thưởng em à?
“Ừ;’ Anh đáp.
Lâm Ngọc Linh kiểm tra trang phục của cô. Chiếc áo sơ mi và quân phục mà anh đưa cho cô trông cũng phù hợp với hoàn cảnh. Cô buộc tóc đuôi ngựa khi ra ngoài. Kiểu tóc cũng không có gì không ổn.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Thủ trưởng, em đã sẵn sàng!” Cô nói với Chu Hoàng Anh với một kiểu chào quân đội tiêu chuẩn.
Con mèo hoang nhỏ của anh ngày càng trở nên lợi hại.
Cô mạnh mẽ, bản lĩnh như một nữ ky sĩ, có thể chia sẻ cùng anh rất nhiều chuyện.
Cô thực sự giỏi trong việc mang đến cho anh những điều bất ngờ khác nhau.
Chu Hoàng Anh đưa tay lên xoa xoa mái tóc của cô. Cô tràn đầy tự hào và hãnh diện.
Mắt Lâm Ngọc Linh nóng lên, miệng cũng cảm thấy khô nóng. Cô chậm rãi đi về phía sân khấu “Bắt đầu đi” Chu Hoàng Anh ra lệnh cho những người phía sau.
“Rõ!”
Sân khấu được trải thảm đỏ.
Trên chiếc micro trước mặt Lâm Ngọc Linh có cắm một vài bông hoa nhỏ màu đỏ.
Khi những người lính bên dưới nhìn thấy cô đi lên, tất cả đều nghiêm trang. Có một số người có chút phấn khích và vẫy tay chào cô không ngừng. Đó là một nhóm người ở nhóm sáu.
Trần Thịnh đứng đầu đội, cười nhẹ với cô.
Tất cả đều ở đây.
Lâm Ngọc Linh hơi xấu hổ.
“Hôm nay, tôi thông báo cho mọi người có mặt ở đây một chuyện” Người chủ trì trong quân đội đều có giọng nói rất uy nghiêm. “Trước khi Hoic chạy thoát khỏi khu giam giữ, hẳn đã chế tạo được rất nhiều thuốc nổ. Hản cũng đã chôn số thuốc nổ này ở gần khu sáu. Nếu không phải do cô Linh kịp thời phát hiện ra nơi hẳn trốn thì có thể mọi người ở đây đã mất gần chục nghìn người anh eml”
Mọi người đều ồ lên.
Ngay cả Lâm Ngọc Linh cũng hơi ngạc nhiên. Cô chỉ tìm thấy nơi mà Hoic đã đến, nhưng cô không phát hiện ra việc hắn ta chôn chất nổ hay gì đó.
Chuyện này diễn ra như thế nào? Cô bất giác nghiêng đầu để nhìn thấy Chu Hoàng Anh, người đã đứng bên lề và nhìn cô với một nụ cười nhẹ. Đột nhiên cô đoán ra điều gì đó.
Ông Chu của cô có lẽ đã cho cô vinh dự mà lẽ ra anh phải nhận được?
Anh…
Lâm Ngọc Linh sụt sịt, vừa định nói cô chưa từng làm chuyện này. Nhưng lại xảy ra náo loạn trong nhà kho.
€ó một chiếc Lincoln nối dài lái thẳng đến phần ngoài cùng của đám đông, Cô kiêng chân, nhìn về phía đó, và thấy một ông già trông giống như ông Chu bước.
xuống xe, theo sau là Sở Nhược Phi và Chu Thẩm Ngôn.
Nhìn thấy gia đình họ Chu bước từng bước lên sân khấu.
Lâm Ngọc Linh vẫn ngây ngốc đứng đó.
“Chào thủ trưởng”. Cho đến khi người chủ trì nói với giọng nhắc nhở, Lâm Ngọc.
Linh mới lấy lại tinh thần, cũng vội vàng chào hỏi. “Chào thủ trưởng”
Ông Chu khẽ gật đầu, ánh mắt của ông ta khi nhìn Lâm Ngọc Linh đã không có vẻ không hài lòng như ban đầu, mà có vài phần thưởng thức. Sở Nhược Phi tuy không quen nhìn Lâm Ngọc Linh, nhưng cũng không đến mức làm cô mất mặt ở nơi đông người như thế này. Bà ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nhìn đi nơi khác.