Ông Xã Là Chiến Thần
Khi Hà Thanh Nhàn đi qua ghế sô pha, cô ấy đẩy Trần Tuấn Anh ra xa và đố người vào ghế. May mắn thay Trần Tuấn Anh cũng ngủ ở đây, có gối và chăn sẵn, nên cô ấy chỉ cần vươn tay ra tự đắp cho mình.
Nhiệt độ của máy điều hòa không khí lại được điều chỉnh.
Phong cách thiết kế của tầng này là cao thoáng. Trần tầng 2 so le với sô pha, đèn chùm ngang với tay nắm so le ở tầng 2. Do đó, vị trí đặt bộ sô pha và TV tương đối cao.
Không gian rộng, cộng với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cao đến hai tầng và điều hòa nhiệt độ ổn định – thành thật mà nói, nơi này còn thoải mái hơn cả phòng ngủ.
Sau khi sắp xếp cho Hà Thanh Nhàn, Trần Tuấn Anh vào bếp pha hai tách cà phê.
Phòng bếp năm dưới trần tầng hai Ở đây sử dụng dầm gỗ dài, xung quanh là dây leo kim loại. Những chiếc ghế xung quanh được ngăn cách với bàn và trần nhà trên tầng 2. Căn bếp mở được gắn vào tường một thứ tương tự như quầy bar, trông rất thời trang.
Các vật dụng nhà bếp chủ yếu là màu nâu nhạt, toàn bộ căn phòng là màu đen sắm.
Cùng với đường viền của dây leo bằng kim loại, đây không giống như một căn bếp mà giống như là một thế giới nhỏ.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người khác ở đây. Cô ấy cũng không thích người khác dùng cốc của mình, vì vậy anh cứ uống tạm đi” Trần Tuấn Anh cầm cốc của mình, đưa cho Cao Tịnh Vũ một cái bát.
Cao Tịnh Vũ cũng không kén chọn mà nhấp một ngụm: “Hương vị không người cũng đã hẹn hò, vậy mà cô ấy không cho anh dùng cốc của cô ấy sao?”
“Hai chúng tôi không hẹn hò” Trần Tuấn Anh đáp: “Xem ra hai người cùng không quay lại”
Hai người đều có một kế hoạch riêng. Họ có những mục tiêu giống nhau, đều là vì một người phụ nữ.
Sau khi uống cà phê xong.
Trần Tuấn Anh buồn ngủ đi rồi, nhưng trong bụng lại có tiếng kêu: “A, hai người đi ăn cái gì vậy? Cũng không biết mang về cho tôi một ít. Cô gái đáng ghét này. Khi nào cô ấy tỉnh lại, tôi phải dạy dỗ một trận mới được.
“Hai người… sao lại ở cùng một chỗ?”
Cao Tịnh Vũ hỏi.
“Có cần phải nói không? Tôi thích cô ấy, lừa gạt bắt cóc cô ấy đến sống cùng tôi, nhân tiện cùng cô ấy đi chơi game. Cô ấy cùng tôi đến quân khu. Tiền tiêu của cô ấy cũng là do tôi chu cấp. Nhưng tiền tiêu vặt của cô ấy cũng nhiều, mua không ít đồ ăn vặt. “Trần Tuấn Anh nói, mở một túi đồ ăn căng phồng có in phông chữ tiếng Anh “Anh không biết tình hình nhà cô ấy sao?”
Trần Tuấn Anh dừng ngón tay, liếc mắt nhìn không nói. Anh ta lẳng lặng nhai đồ ăn vặt. Hàm răng nhai đồ ăn vặt càng dùng sức một chút, như thể đang trút giận.
Cao Tịnh Vũ đang cầm bát, nhìn những miếng dán dễ thương trên đó. Giọng anh ta trầm thấp, như đang hát một bản tình ca buồn: “Bố mẹ cô ấy ly hôn sớm và cả hai đều ở nước ngoài. Cô ấy còn có một cô em gái, nhưng đáng tiếc là cô ấy đã qua đời ngay sau khi sinh ra. Căn bệnh tim di truyền không truyền cho cô ấy mà lại là em gái của cô ấy.
Cha mẹ cô ấy cũng đã ly hôn vì sự việc này.
Thanh Nhàn được tòa phán quyết cho ở với ba của cô ấy. Cô ấy có thể nhận được một khoản chỉ phí sinh hoạt đáng kể mỗi tháng Cô ấy sẽ đưa một nửa số tiền cho mẹ. Cho đến bảy tháng trước, khi mẹ cô ấy qua đời vì một cơn đau tim. “
Giai đoạn này của quá khứ đầy kịch tính và trớ trêu.
“Ba cô ấy không quan tâm. Yêu cầu ly hôn cũng là do mẹ cô ấy đưa ra. Thanh Nhàn biết vậy nhưng cũng không giận dỗi bọn họ, cô ấy chỉ hình thành tính cách chuyện gì cũng mặc kệ, cười mà bỏ qua.”
“Anh biết chuyện này mà còn lợi dụng cô ấy?” Trần Tuấn Anh đặt đồ trong tay xuống, nắm lấy cổ áo Cao Tịnh Vũ nhấc lên.
Cao Tịnh Vũ này cao hơn Trần Tuấn Anh một chút. Nhưng Cao Tịnh Vũ hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Tuấn Anh. Dù chỉ bị nhấc một chút như vậy, anh ta cũng không có cách nào thoát ra được.
“Anh có phải là người không vậy?” Trần Tuấn Anh sợ đánh thức người đang ngủ, giọng nói rất thấp. Nhưng dù vậy, anh ta vẫn hét vào mặt người trước mặt một tiếng gầm gừ trầm thấp, “Sao anh có thể ra tay được?
Hả?”