Ông Xã Là Chiến Thần
Ánh mắt Quý Doãn trầm xuống: “Ý của anh là? Đang kéo dài thời gian sao?”
“Không, vì Tiêu Thành Đạt đã nổi, vai trò của anh ta lớn hơn nhiều so với ở Việt Nam. Ở Việt Nam, anh ta chỉ là một nhà phát triển công nghệ sinh học vô danh. Trên thế giới ấy là vương tử của hoàng gia Pháp.”
Mạc Vinh Thành cười rộ lên, nghe rất có vẻ hiền hòa, “Tướng quân”
“Tôi bị anh coi như quên, sao anh nghĩ tôi Sẽ giúp anh?”
“Bởi vì anh là một người thông minh.”
Quý Doãn mỉm cười yếu ớt.
Đúng.
Dùng chút thủ đoạn nhỏ không cần tốn nhiều sức này, đổi lại một chút cổ phần và nhân tình của Mạc Vinh Thành, đây là thứ anh ta muốn cầu còn không được. Chẳng qua là đưa cho quân đội một văn kiện rồi gọi người ở Bắc Ninh làm ra chút chuyện giả. Coi như Tiêu Thành Đạt đã tới Bắc Ninh mà thôi.
Sẽ không mất hơn mười phút để giải quyết chuyện này.
“Tốt, thỏa thuận như vậy đi” Quý Doãn nói.
Mạc Vinh Thành gật đầu: “Trong tương lai, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác lần nữa, ở một nơi cao hơn.”
Nghe được câu này, mắt Quý Doãn lóe lên. Trước khi ngồi vào chỗ, anh đã được quân khu giúp đỡ rất nhiều. Quả là một điều tốt. Hiện tại, anh cầm ly trà bên tay uống cạn. Điều này thể hiện anh ta đồng ý vấn đề, đề tài có thể đóng lại. Hai người không có gì để nói nữa, liền rời đi.
Mạc Vinh Thành chỉ gật đầu nhẹ, không có ý định rời đi: “Tôi ngồi một lát, nhân viên pháp y mà tôi điều động từ Nha Trang sẽ đến vào hôm nay”
“Ồ? Đây là thủ đô, anh…”
“Tôi có thể đã tìm thấy em gái tôi, anh Doãn”
“Vậy thật đúng là trời không phụ lòng người. Xin chúc mừng anh.”
“Đều là chỗ quen biết, anh Doãn không cần khách sáo như vậy. Tốt hơn hết anh nên trở về đúng với cương vị của mình càng sớm càng tốt” Nói xong, nụ cười trên mặt Mạc.
Vinh Thành càng mở rộng hơn.
Quý Doãn cười nói: “Vậy tôi cũng không làm phiền anh nữa. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại anh.”
Nói chuyện với những người thông minh rất mệt.
Sau khi Mạc Vinh Thành đứng dậy bắt tay Quý Doãn, anh ta ngồi trở lại vị trí của mình và xoa lông mày. Mặc dù không có Quý Doấn, nhưng không khó để nhận ra một số cách đã được anh ta sử dụng.
Ví dụ, trong tình hình chính trị hiện nay, ngay cả một công ty hóa dầu nào đó cũng phải lấy 0,5%, điều này chứng tỏ rằng số tiền thực tế trong tay họ cũng không phải quá nhiều Trước đây quân khu không cho kinh doanh. Rốt cuộc, sự cấu kết quân sự-kinh doanh dễ gây ra những vấn đề lớn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy các gia tộc lớn của mấy quân khu đều có tay trong giới kinh tế. Nếu không phải có một cơ sở nghiên cứu thiên văn ở nước ngoài không có trong sổ sách, chỉ sợ Mạc Vinh Thành cũng khó thoát khỏi làn sóng trong nước.
Trò chơi này ngày càng trở nên phức tạp và khó hiểu hơn.
Linh Tâm… Anh thật sự hi vọng người ở bên cạnh anh ta không phải là em. Nếu không, anh làm sao có thể bảo vệ em đây?
Mạc Vinh Thành khẽ thở dài, trong lòng sâu muộn vô hạn.
Quân khu.
Sau khi sắp xếp thông tin về binh lính đã đến chiều rồi.
Lâm Ngọc Linh đang cầm ly sữa, tay ôm đầu, đang làm công việc phân chia tổ. Có hơn tám mươi nghìn người, bao lâu mới chia xong được đây? Việc chia nhóm cũng không dễ dàng gì. Uống xong ngụm sữa, cô cau mày ngẩng đầu lên, nói với vẻ không hài lòng: “Anh à, anh có thể giải thích tại sao kêu anh rót nước, mà anh lại đưa cho em ly sữa không?”
“Cung cấp canxi”
“Chất lỏng màu trắng không xác định này…
“Nhưng bổ sung canxi” Chu Hoàng Anh lặp lại, rồi dừng lại, “Anh có cho thêm một miếng sô cô la”
Có cho thêm sô cô la? Tại sao cô lại không cảm thấy có vị này vậy? Lâm Ngọc.
Linh lắc lắc nhẹ chiếc cốc. Kết quả là một vật thể không xác định giống như sợi chỉ màu đen, uốn lượn từ dưới đáy cốc lên trên, giống như một con nòng nọc nhỏ bé.
Lâm Ngọc Linh: ”…”
Thật sự là chỉ cho thêm sô cô la sao?
Lâm Ngọc Linh bước đến bên Chu Hoàng Anh với vẻ mặt lạnh lùng. Cô lấy chiếc cốc đặt ở trong tay anh. Cô hiếm khi nổi giận khiến cho anh cũng cảm thấy có chút áp lực.
Chu Hoàng Anh nhìn lại.
Ngay cả khi Lâm Ngọc Linh đang tức giận, trông cô vẫn vô cùng xinh đẹp.
Ít nhất, anh nghĩ như vậy.