Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 547




Thật ra, trong lòng Hà Thanh Nhàn, trọng lượng của Trần Tuấn Anh đã bằng Cao Tịnh Vũ từ lâu rồi, thậm chí là đã vượt qua cả Cao.

Tịnh Vũ. Thế nhưng một bên là tình bạn, một bên là sự thích và ái mộ khó hiểu, hai thứ này không giống nhau, Hà Thanh Nhàn vẫn phân biệt rất rõ ràng.

Cô ấy quay người lại, chống một tay lên ngực Trần Tuấn Anh: “Trần Tuấn Anh, tôi thật sự không coi anh là người khác phái. Hơn nữa hiện giờ trong đầu tôi toàn là Cao Tịnh Vũ, nếu hai ta thật sự yêu đương sẽ không công bằng với anh. Nếu anh cảm thấy bối rối, ngày mai tôi sẽ dọn đi, anh…: “Tôi không muốn nghe những thứ này”

Trần Tuấn Anh rất muốn kiểm soát để hai tay mình không run.

Nhưng Trần Tuấn Anh… cũng không phải Chu Hoàng Anh, không có có năng lực kiểm soát mạnh như vậy, hốc mắt anh ta cũng đã đỏ hoe. Anh ta sợ Hà Thanh Nhàn tức giận, sợ trước sợ sau, lấy lòng cô như một con chó lông xù. Kết quả là cô ấy lại nói với anh ta…

không coi anh ta là người khác phái?

Có nực cười hay không?

Không, không buồn cười, đau khổ muốn chết rồi.

Nước mắt đột nhiên trào ra khỏi hốc mắt Trần Tuấn Anh. Mặt mũi anh ta cũng được coi là khí khái hào hùng, không thanh tú như những nam sinh mặt búng ra sữa kia, nhưng đường nét cũng khá nhu hòa, lúc rơi lệ trông cũng khá đáng thương.

Trong lòng Hà Thanh Nhàn rất khó chịu, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn Trần Tuấn Anh: “Tôi, tôi xin lỗi, giờ tôi sẽ thu dọn đồ đạc ngay, anh đừng như vậy”

“Không được đi, nếu đã phát thẻ người tốt cho tôi rồi, chẳng lẽ em còn không thể ở lại chơi game cùng với tôi sao? Không coi tôi là người khác phái thì thôi, chẳng lẽ bản bảo bối còn sợ người theo đuổi sao?” Trần Tuấn Anh tự giễu đưa tay lau sạch nước mắt.



Anh ta như một đứa trẻ quật cường, cắn chặt môi, quay lưng đi không nói một lời, chỉ còn bả vai vẫn đang run rẩy. Lúc này anh ta mặc đồ ngủ, lông xù trang trí ở cổ cũng run theo bờ vai của anh ta. Trước giờ Hà Thanh Nhàn chưa từng tiếp xúc với chàng trai nào giống như Trần Tuấn Anh, nghịch ngợm lại không chịu nói lý, nhưng cũng có lúc rất dịu dàng và hiểu lễ nghĩa.

Hà Thanh Nhàn không biết phải đối mặt với Trần Tuấn Anh như thế nào.

Càng không biết mình có muốn kết giao với dạng người này hay không.

Ngay từ đầu, cô ấy cũng chỉ nghĩ là Trần Tuấn Anh cũng cảm thấy đối phương rất thú vị giống như mình, là đồng bọn có thể chơi đùa cùng nhau, cùng giải trí với nhau, nên cô ấy không nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như thần kinh của cô ấy hơi thô thì phải.

“Anh, bữa sáng sắp xong rồi, ra phòng ăn ¡ một chút đi”

“Vâng! Biết rồi!” Trần Tuấn Anh giận dỗi, sau khi dừng một chút lại nói thêm: “Con bé chết tiệt”

Chẳng mấy khi nghe anh ta mắng mà Hà Thanh Nhàn lại không tức giận, chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, kẹp trứng trần nước sôi vào chờ bánh mì, rồi rưới chút gia vị nhạt lên rau dưa, ép thêm một ly nước trái cây rồi bưng ra phòng ăn.

Trần Tuấn Anh mệt đến nỗi không ngủ nổi.

Ngồi rồi ngoài người lên bàn ăn, mắt mở thật to như mắt cú mèo, không có một chút dấu hiệu buồn ngủ nào.



*Ăn đi, ăn no thì ngủ sẽ dễ chịu hơn một chút.”

“Hà Thanh Nhàn, nếu không có em, chắc tôi chết mất.” Trần Tuấn Anh bất thình lình phun ra một câu, sau đó nhận lấy sandwich bắt đầu ăn.

Hà Thanh Nhàn sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Tôi thua anh rồi, để anh không chết, tôi sẽ cố gắng ở bên cạnh anh, có được không?”

Trần Tuấn Anh cười: “Em đừng an ủi tôi, cứ ở cùng nhau như vậy được ngày nào hay ngày đó. Nói không chừng có hành động gì tôi đã chạy lấy người, làm sao chết thật được”

“nên vừa nãy anh đùa tôi?

“Không, nghiêm túc đấy, ít nhất là tại thời khắc này tôi nghĩ như vậy. Thế nhưng nghĩ là vậy còn hiện thực thế nào thì vẫn có một sự khác biệt”

Đúng vậy.

Tưởng tượng, cuối cùng vẫn chỉ là tưởng tượng.

Hà Thanh Nhàn nhìn lướt qua Trần Tuấn Anh đang ăn sáng, lại như đang nhìn một người khác. Người đó ít khi nói cười, ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, mặt mũi thanh tú, đường nét gương mặt rõ ràng, trong mắt luôn chứa một chút u buồn không hợp với lứa tuổi này.

Cao Tịnh Vũ à Cao Tịnh Vũ, chỉ với một bên mặt đã bắt được cả thanh xuân của Hà Thanh Nhàn.

Cô ấy phải làm thế nào mới có thể toàn vẹn thoát ra khỏi lốc xoáy tình cảm này đây?