Ông Xã Là Chiến Thần
Thế nhưng lại khiến người ta động lòng.
“Trước kia không thực hiện được, nhưng bây giờ thì chưa chắc. Thử một chút cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng còn… thời gian của em thì sao?”
Vẻ mặt Chu Hoàng Anh cực kỳ nghiêm túc, khiến Lâm Ngọc Linh vốn muốn hỏi có phải vì cô nên anh mới phá lệ hay không bồng nói không nên lời. Cô suy nghĩ cẩn thận lại, rồi cân nhắc thì thấy trên các bảng biểu huấn luyện theo tố chất từng người của thầy cũng có công thức sử dụng được.
Nếu muốn để cô làm thì cũng không hẳn là không.
Nhưng mà..
Trong lòng Lâm Ngọc Linh vẫn luôn có chút chần chờ, sau khi im lặng mấy giây, cô mở miệng, nhẹ giọng nói: “Em có thể làm được”
€ó có lời dư thừa, không có mấy lời thề thốt hay nói nhảm, cũng không có bất cứ một câu nào có liên quan đến sự sợ hãi. Cô cứ bình thản như vậy, không lộ vẻ gì mà nói ra năm chữ vừa rồi.
Bình tĩnh như đang nói “đến giờ ăn cơm rồi” vậy.
Chu Hoàng Anh gật đầu, trong đôi mắt thâm thúy của anh chứa đầy sự tin tưởng cô, còn có… sự tự hào và kiêu ngạo rất sâu sắc.
Bà xã bé nhỏ của anh đang ngày càng trưởng thành, giờ cũng đã đến lúc để người khác nhìn xem năng lực của cô rồi.
“Nếu như vậy, tôi sẽ đi tìm đủ tất cả tài liệu ngay lập tức. Bắt đầu từ ngày mai sao?”
Vũ Hồng Hoàng hỏi. Tuy cô ta cũng có chút không xác định được năng lực của chị dâu nhỏ này, nhưng lại hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Chu Hoàng Anh.
Phục tùng, là trách nhiệm của quân nhân.
Lâm Ngọc Linh gật đầu: “Không có vấn đề, ngày mai thầy tôi về nước Pháp rồi, tôi…
không muốn đi tiễn anh ấy”
*Tôi biết rồi, vậy bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. Anh Tô đi cùng với tôi đi, tiện đường.
dẫn anh đi làm quen với em trai Lâm Ngọc Huy”
“Được”
Trước khi Tô Chung Thành rời đi, có nhìn Lâm Ngọc Linh một chút Anh ta luôn cảm thấy cô gái đang đứng.
kia đã không còn là cô gái ngốc mà hồi anh †a còn ở trong trường rất thích nữa. Bây giờ cô giống như một nữ ky sĩ uy phong lẫm liệt, cô đứng ở đó, cho dù chỉ là cái nhíu mày nhẹ cũng đều chứa sự khí thế.
Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, khóe môi Tô Chung Thành vẫn giữ một độ cong nhất định. Vũ Hồng Hoàng đang đi trước mặt đột nhiên dừng bước: “Anh thích Lâm Ngọc.
Linh đúng không?”
“Cái… cái gì? Tô Chung Thành sửng sốt.
“Tại sao lúc huấn luyện quân sự tôi chưa từng nhìn thấy anh? Anh cùng lớp với Lâm Ngọc Linh sao?”
“Không phải, tôi là đàn anh của cô ấy”
*Ồ, anh thích cô ấy” Vũ Hồng Hoàng khẳng định một câu, Tô Chung Thành còn chưa nói gì cô †a lại nói tiếp: “Ánh mắt anh nhìn cô ta giống như ánh mắt tôi nhìn thủ trưởng vậy, không giấu được sự ái mộ.”
Tô Chung Thành than khẽ, không nói gì nữa.
Đúng là anh ta thích Lâm Ngọc Linh, đã thích từ rất lâu rồi. Mà bây giờ… anh ta cũng không rõ mình có tâm trạng gì. Có một loại cảm giác là biết rõ không có hi vọng gì, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà nghĩ đến người đó.
Cực kỳ tra tấn con người.
Vũ Hồng Hoàng liếc mắt nhìn Tô Chung Thành: “Thu hồi những ý nghĩ đó của anh đi, chỉ sợ thủ trưởng mời anh đến đây là để công khai chủ quyền đó.”
Anh ta hiểu chứ.
Muốn tìm một người phụ đạo cho Lâm Ngọc Huy, hoàn toàn không đến lượt một con tôm nhỏ không biết đến từ chỗ nào như anh ta, có tìm cũng nên tìm nhân vật cấp bậc chuyên gia. Tìm anh ta, chỉ có thể nói rõ là vì Lâm Ngọc Linh đã thương lượng cho anh ta đi cửa sau. Nếu Lâm Ngọc Linh có thể thương lượng cho anh ta đi cửa sau, có nghĩa là quan hệ của hai người họ đã tốt đến nỗi có thể “thổi gió bên gối” của nhau rồi.
Nếu là Lâm Ngọc Linh đề cập, vậy thì Chu Hoàng Anh đang tuyên bố là anh yêu thương Lâm Ngọc Linh.
Còn nếu không phải Lâm Ngọc Linh đề cập, thì Chu Hoàng Anh đang tuyên bố rắng Tô Chung Thành chỉ là bạn của Lâm Ngọc Linh.
Mặc kệ là cách nói nào, cũng đều đang ngầm nói với anh ta, Lâm Ngọc Linh thuộc về Chu Hoàng Anh.
“Tôi ô Chung Thành nói rất nhẹ: “Cô ấy hạnh phúc là được.”
Vũ Hồng Hoàng nhịn không được lại nhìn Tô Chung Thành một cái, dường như cảm thấy anh ta ngu ngốc đến nỗi không thể nói lý, thậm chí còn không muốn để ý đến anh ta nữa, sau khi đưa anh ta đến chỗ Lâm Ngọc.
Huy thì rời khỏi ngay.