Ông Xã Là Chiến Thần
Trần Tuấn Anh lặng lẽ đứng cùng với Hà Thanh Nhàn.
Cánh tay dài của anh ta khẽ mở ra, cản một chút gió cho Hà Thanh Nhàn. Hà Thanh Nhàn nhìn Trần Tuấn Anh với cặp mắt đỏ hoe. Cô ấy định mở miệng nói Trần Tuấn Anh đừng lo lắng, nhưng anh ta chỉ lắc đầu cười, cứ đứng trước mặt Hà Thanh Nhàn như thế, giống như sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô ấy mặc kệ mưa gió.
Trong đầu cô ấy đột nhiên hiện ra một giọng nói: “Trên cầu có giai nhân, cô ngắm phong cảnh, người dưới cầu lại ngắm nhìn cô”
Câu nói này của Du Nguyệt, có phải đang chỉ cô ấy với Cao Tịnh Vũ và Trân Tuấn Anh không? Vậy Trần Tuấn Anh… Hà Thanh Nhàn đứng tại chỗ, choáng váng, cũng không biết có phải mặt mình quá lớn hay không, vội tắt máy.
Hà Thanh Nhàn thất thần đứng tại chỗ nhìn người đàn ông đang cười có chút vô lại trước mặt mình này, quên cả phản ứng.
Đùa hả?
“Ê, làm gì mà nhìn tôi ghê thế?” Trần Tuấn Anh đưa tay lướt qua mũi Hà Thanh Nhàn: “Ánh mắt vừa nấy cô nhìn tôi, khiến bản bảo bối suýt chút nữa đã tưởng là cô thích tôi đấy. Hay là, cô thích tôi thật rồi?”
“Anh đúng là không biết xấu hổ, tôi mới là người phải hỏi có phải anh thích tôi không đấy” Hà Thanh Nhàn liếc mắt.
“Đúng vậy đúng vậy, cô người gặp người thích, hoa gặp hoa n thích cô thì sao?
Tôi thích cô thì cô cần tôi chắc.” Trần Tuấn Anh bị nói trúng tâm sự, có chút muốn xù lông.
Là thật hay giả?
Anh ta đang thừa nhận bằng phương thức đùa giỡn, hay là chỉ vì xấu hổ? Hà Thanh Nhàn không hiểu ý nghĩ của Trần Tuấn Anh.
Nhưng với cô ấy mà nói, nếu trong lòng cô ấy chưa thể buông được Cao Tịnh Vũ, thì cô ấy không thể đồng ý với anh ta được.
Lúc này, Hà Thanh Nhàn đưa tay ra ôm bờ vai Trần Tuấn Anh: “Tôi đây, còn chưa quên được Cao Tịnh Vũ. Nếu anh thích tôi, thì biết điều mà tránh xa một chút, đừng làm mình bị thương. Còn nếu anh không thích thì cứ coi như tôi đang nói nhảm đi”
“Móa, ai thèm thích con đàn ông như cô.
Mau cút đi, cho cô bậc thang đi xuống cô còn lên mặt” Trần Tuấn Anh hơi xù lông: “Còn nữa, đừng nhắc đến Cao Tịnh Vũ với tôi. Ngày nào cô cũng bị anh ta bắt nạt đến nỗi khóc hu hu, đừng trách bản bảo bối không khuyên côi”
Hà Thanh Nhàn liếc mắt, không thèm để ý đến Trần Tuấn Anh nữa. Nhìn số điện thoại trên màn hình, không biết có nên gọi lại hay không. Hà Thanh Nhàn không có chủ ý, mãi đến khi Lâm Ngọc Linh đã lên xe, vẫy tay qua cửa sổ với cô ấy, tỏ ý muốn cùng đi ăn lẩu, Hà Thanh Nhàn mới thở phào một hơi.
Thôi được rồi.
Không quan tâm đến Cao Tịnh Vũ nữa Dù sao cô ấy và anh ta cũng đã không còn quan hệ gì nữa.
“Ngài Chu, sao tự dưng anh lại muốn đi ăn lẩu?” Lâm Ngọc Linh thấy Hà Thanh Nhàn và Trần Tuấn Anh đang dần đi tới, cũng không gọi nữa, rúc vào trong lòng Chu Hoàng Anh như một con sóc nhỏ.
Chu Hoàng Anh đưa tay lên vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của cô: “Chẳng phải em muốn ăn sao?”
“Em… em muốn hỏi là sao anh lại biết em muốn ăn cơ”
*Du Nguyệt nói”
“Không, không phải chứ? Ngay cả cái này mà cậu ta cũng đoán ra được hả?” Lâm Ngọc Linh cảm thấy vị quản lý phòng phát sóng này của mình thật đáng sợ.
Du Nguyệt ngồi ở ghế phó lái cười tủm tỉm quay đầu về phía sau, giơ ngón tay thành hình chữ V cực kỳ đáng yêu: “Không phải đâu, là mấy ngày trước cô có nói trên sóng phát trực tiếp đấy, cái gì mà đã lâu không được ăn lẩu, mùi thơm tỏa ra từ những quán lẩu trên đường phố gợi cảm mê người như mùi nước hoa Cologne trên người anh cơ bắp ấy”
Lâm Ngọc Linh: Cách so sánh biến thái này tuyệt đối không liên quan đến cô.
Ài, thủ trưởng đại nhân, em không nói anh đâu!
Lâm Ngọc Linh bối rí Cô thật sự không nhắc về anh, thật sự không có gợi cảm mê người gì đâu, đừng nhìn cô bằng ánh mắt muốn ăn cô như thết Cô là vợ bé nhỏ đáng yêu của anh ấy mà, cô còn muốn sống đến khi bản tin thời sự kết thúc nữa.
“Anh, cơ, bắp?”
Chu Hoàng Anh gẫn giọng phun từng chữ ra.
Tên đầu sỏ gây tội Du Nguyệt quay đầu lại, lột vỏ kẹo mút chẳng biết lấy từ đâu ra, nhét vào miệng mình.
Lâm Ngọc Linh hận không thể băm tên nhóc ngồi trước kia thành trăm nghìn mảnh, cũng mặc kệ trong lòng đang chửi bậy ra sao, mặt vẫn phải cười hì hì: “Hắc hắc…”