Ông Xã Là Chiến Thần
“Em đi lên lầu, lấy laptop xuống, phát sóng trực tiếp” Chu Hoàng Anh nói.
“Dạ”
“Ở quảng trường Ngô Duyệt xảy ra bạo loạn, em phát sóng trực tiếp sẽ ngăn cản được rất nhiều người đi ra ngoài. Mà hiện giờ người trong quân khu vừa nhận được tin, truyền thông không thể nhanh như vậy được.
Nước mình quản lý súng đạn rất nghiêm, sẽ rất ít khi xảy ra chuyện như thế này” Chu Hoàng Anh dặn dò cực nhanh.
Ngay khi anh còn định nói thêm, Lâm Ngọc Linh đã kịp phản ứng lại, quay người chạy lên lầu: “Em biết anh thương nhân dân, không cần giải thích, em hiểu”
Em hiểu.
Hai chữ này của cô khiến nội tâm người đàn ông đang có chút táo bạo bỗng tỉnh táo lại. Anh khẽ nheo đôi mắt hẹp dài lại, khóe mắt giật lên mấy cái.
“Thịch, thịch, thịch!”
âm Ngọc Linh cực kỳ lo lắng mà lao từ trên lâu xuống, mang theo laptop của mình, còn có một đống lớn dụng cụ cân bẵng. Tay trái cô cần một bao, tay phải xách một cái rương, trông cực kỳ buồn cười.
Chu Hoàng Anh khẽ cười, đi đến bên cạnh cô, dễ dàng nhấc lấy những vật kia lên.
Dù cô có được huấn luyện ra sao, thì vẫn là thiên thần cần anh bảo vệ.
“Được rồi, em lên xe trước đi.”
“Xin lỗi, là em gây phiền toái cho anh.”
“Là anh muốn dẫn em đi, lên xe, ngồi cho chắc”
“Được.”
Lâm Ngọc Linh rất nghe lời mà bò lên xe, mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang vận chuyển laptop cho mình ở bên ngoài. Nói thật, cho dù là anh đang bị thương, anh vẫn có thể dùng một tay nhấc những đồ mà rất nặng đối với cô lên.
Có lẽ đây chính là nước chảy đá mòn? Dù sao số lần anh được huấn luyện cũng hơn cô.
rất nhiều lần.
Chưa đến mấy phút sau Chu Hoàng Anh lên xe, đưa một ly sữa bò ấm áp cho Lâm Ngọc Linh: “Em còn chưa uống sữa bò này.”
“Thật ra em không bắt buộc phải uống nó đâu…” Cô rất ghét sữa bò.
“Ngoan”
“Ngài Chu này”
“Hửm?”
“Em tình nguyện uống sữa của anh, chứ không muốn uống sữa bò”
Một câu như vậy, cô được Chu Hoàng Anh miễn uống sữa bò thành công. Còn về lý do thì… sợ là nhìn màu sắc không rõ của chất lỏng trong ly, rồi liên tưởng đến thứ không nên nghĩ kia, sau đó sắc mặt anh hơi đen xuống một chút, mặt không chút thay đổi cầm ly sữa bò đi, cứ thế ném vào thùng rác.
Lâm Ngọc Linh đạt được mục đích, cười ngốc nghếch: “Ngài Chu, vừa nấy anh đẹp trai muốn nổ tung luôn ấy!”
“Ngày mai bắt đầu uống sữa chua”
“Cái này em có thể chấp nhận được, sữa bò thật sự khó uống” Cô ôm cánh tay anh nũng nịu.
“Ồ? Vậy sao anh thấy em uống trà sữa thường xuyên thế?”
Ây, đừng vạch trần cô như thế chứ.
Lâm Ngọc Linh dựa vào trong ngực anh, ôm anh nũng nịu, dáng vẻ lấy lòng, làm khóe miệng người đàn ông không tự chủ được mà cong lên.
Bác quản gia lái xe nhìn thấy cảnh này, cười tít mắt cảm thán. Từ khi xảy ra chuyện của cậu chủ nhỏ, cậu cả ít khi vui vẻ như vậy. Mỗi lần làm nhiệm vụ cũng lạnh như.
băng, khó có khi đi làm nhiệm vụ mà cậu chủ lại cười như vậy.
Mợ cả này đúng là lợi hại.
Còn tốt hơn cả linh đan diệu dược.
Xe nhanh chóng đi đến quảng trường Ngô Duyệt.
Nơi khởi ngưồn bạo loạn đã bị người trong quân khu bao vây lại. Hà Thanh Nhàn và Trần Tuấn Anh cũng đã ở đây, bọn họ đứng trong gió, sắc mặt rất xấu.
Nhìn thấy nền đất cháy đen, còn có một đống lớn giống như xác sắt thép hoặc hài cốt con người, trong lòng Lâm Ngọc Linh nổi lên sự đau thương vô hạn. Cô run rẩy lấy laptop của mình ra, đăng nhập vào phần mềm phát sóng trực tiếp, sau đó dùng camera di động tiến hành phát sóng “Oa, bà xã phát trực tiếp rồi! Chào buổi sáng”
“Đây… là đâu, địa ngục trần gian sao?
Kênh bình luận nháy mắt sôi trào.
“Hy vọng tất cả mọi người cố gắng tránh xa quảng trường Ngô Duyệt một chút.” Lâm Ngọc Linh dùng giọng phát thanh tiêu chuẩn nói vào microphone: “Ở đây vừa xảy ra một sự cố lớn, hiện giờ đã bị quân đội và cảnh sát phong tỏa. Xin mọi người hãy tin tưởng tổ quốc, bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta, cho chúng †a một câu trả lời thích đáng”
Cô nói đâu ra đấy, không khác gì một chương trình của những chương trình về tin tức.