Ông Xã Là Chiến Thần
Trần Tuấn Anh nghe câu này xong, lập tức xù lông: “Cô nói tôi mà không biết xấu hổ hả? Là ai cắt túi bột mì rồi cố ý hất lên người của tôi? Là ai cắt cà chua rồi bôi nước cà chua đầy mặt tôi?”
“Không phục thì nhịn cho tôi.”
“Cô…” Trần Tuấn Anh tặc lưỡi.
Được rồi, đàn ông tốt không thèm chấp.
nhặt với phụ nữ, nể mặt giờ mình đang theo đuổi Hà Thanh Nhàn, không thèm so đo với cô ấy.
Trần Tuấn Anh đi tắm rửa một chút. Có lẽ do đàn ông thường tắm rửa khá nhanh, nên mới mười phút sau, Trần Tuấn Anh đã thay quần áo của Hoàng Tuấn Anh rồi xuất hiện ở phòng ăn, lười biếng ngồi trên ghế, lắc lon Coca cola trong tay mình.
“Anh bị điên à, đây là Coca cola, không phải rượu vang đỏ.” Hà Thanh Nhàn vừa phun trào, vừa đặt món ăn cuối cùng xuống bàn: “Được rồi, nể tình hôm nay anh làm đồ ăn có vẻ ngon, mặc kệ anh vậy”
“Này cô kia, cô lạnh lùng với bản bảo bối như vậy, có thấy thẹn với lương tâm không?”
“Vô vị, tôi không có lương tâm đâu”
*Ồ? Vậy để bản bảo bối sờ thử một cái xem có hay không”
“Đến đây”
Hà Thanh Nhàn đàng hoàng đi đến trước mặt Trần Tuấn Anh, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn anh ta. Khi người này đến trước mặt mình, Trần Tuấn Anh mới biết “sợ” là gì. Anh ta lúng túng sờ mũi, lẩm bẩm một câu: “Đàn bà thối” rồi không nói một lời, uống Coca cola.
Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh cũng đã ngồi vào chỗ, anh cắt gọn bò bít tết rồi để vào đĩa cho cô, rồi nói luôn mà không trải qua đầu não: “Cuối cùng con ngựa hoang Trần Tuấn Anh này cũng tìm được huấn luyện thú của riêng mình rồi”
“Cô ta mà làm huấn luyện thú được á?
Không biết là ai huấn luyện ai đâu” Trần Tuấn Anh lập tức trả lời theo bản năng.
Chu Hoàng Anh nhíu mày, có thể nói câu này một cách thản nhiên như vậy, chứng tỏ hai điều. Thứ nhất, Trần Tuấn Anh muốn thu phục Hà Thanh Nhàn; thứ hai, ở trong lòng của Trần Tuấn Anh, quan hệ giữa cậu ta và Hà Thanh Nhàn thuộc về “chúng tôi”, nên muốn phân cao thấp trong mối quan hệ này.
Mặc kệ là khả năng thứ nhất hay thứ hai thì cũng đều nói rõ một điều, Trần Tuấn Anh, có tình cảm khác biệt đối với Hà Thanh Nhàn.
Hà Thanh Nhàn cười lạnh: “Ai thèm huấn luyện qua lại với anh, đừng rảnh rỗi sinh nông nổi”
“Này, cô thật là không có lương tâm!”
“Không những tôi không có lương tâm, ngay cả máu của tôi cũng là máu lạnh. Anh muốn uống thử không?”
“Cô” Trần Tuấn Anh tức đến nỗi môi cũng phát run, nhưng nghĩ lại thì lại yên tĩnh không nói gì nữa.
Sau khi Hà Thanh Nhàn giễu võ dương oai mấy giây thì đã nhận ra Trần Tuấn Anh có gì đó không đúng. Sau khi ngồi xuống uống hai ngụm canh bơ, cô ấy mới khẽ chạm vào cánh tay anh ta: “Anh sao thế? Tâm trạng không tốt hả?”
“Đừng giận nữa, chút nữa tôi chơi game cùng anh, chơi Liên Minh kia, tôi support cho.anh”
“Tạm biệt, đại thần cấp kim cương không trêu được đâu”
“Vậy tôi kéo anh đánh trung đan, tôi với anh cùng xưng bá một khu. Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa được không?” Cách dỗ dành người khác của Hà Thanh Nhàn khá là thấp kém, nhưng lại rất phù hợp với tính cách của cô ấy, chỉ biết ép buộc chứ không biết dịu dàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Trần Tuấn Anh đều bị dính chiêu. Anh ta nghiêng người qua nhìn mặt Hà Thanh Nhàn, dưới gương mặt nhỏ nhắn khí khái hào hùng nhưng lại không thiếu sự ngọt ngào này, ẩn giấu một linh hồn rất thú vị. Người ta nói muốn tìm túi da đẹp rất dễ, nhưng rất khó để gặp được một linh hồn thú vị.
Gặp được một cô gái có một linh hồn thú vị, gương mặt lại đẹp.
Người khác thế nào thì Trần Tuấn Anh không biết, chứ anh ta thì không cầm lòng được, giống như hút phải ma túy vậy, chỉ muốn nuốt cô ấy vào bụng.
“Sao thế?” Hà Thanh Nhàn ôm vai Trần Tuấn Anh: “Lúc tôi thất tình anh lại đối xử với tôi tốt như vậy, chỉ cần yêu cầu của anh không quá đáng, tôi đều có thể thỏa mãn anh”
“Vậy thì cô ở cùng với tôi đi”
“Phụt!” Lâm Ngọc Linh phun ra một ngụm nước chanh cực kỳ không đúng lúc.
Chu Hoàng Anh cầm lấy khăn tay trước mặt mình, cưng chiều lau sạch cằm cho cô: “Mấy tháng nữa, là mùa xuân” Anh dừng lại một chút rồi nói: “Là mùa giao phối.”
“Phụt!” Lâm Ngọc Linh lại cực kỳ không đúng lúc mà phun nước chanh đầy mặt Chu Hoàng Anh.