Ông Xã Là Chiến Thần
Tiêu Thành Đạt đau đầu.
Anh ấy đã thu nhận người học việc đầu tiên từ khi bắt đầu hành nghề đến nay và người đó vẫn còn là một cô gái, anh ấy không nên đối xử với cô ấy tốt hơn sao? Tại sao trong mắt Lục Vương lại thành như vậy?
Đúng lúc này, Lâm Ngọc Linh vừa rửa tay xong quay lại và giật lấy chiếc bánh trứng từ tay Lục Vương: “Cảm ơn nhị sư phụ, được rồi.”
“Tốt” Lục Vương dễ dàng bóp khuôn mặt của cô và nói “ăn nhiều một chút cho nhanh lớn”.
“Được ạ!”
Lục Vương đặc biệt chú ý đến biểu hiện của Tiêu Thành Đạt, anh ta không vui cũng không tức giận, không nói gì và dường như rất bình thản. Lục Vương liếm môi, bóp mặt Lâm Ngọc Linh, rồi một đôi bàn tay đưa lên không ngừng chạm vào tóc cô.
Lâm Ngọc Linh biết rằng nhị sư phụ của mình thích gây rắc rối và là một người thích “trêu hoa ghẹo bướn”, vì vậy liền không có đề phòng gì, đánh nhau với anh ta một hồi.
Đột ngột.
Tiêu Thành Đạt, người từ nấy đến giờ một mực yên tĩnh chợt đứng dậy nắm lấy tay Lục Vương và hất ra Anh ta không nói lời nào liền nằm lấy cánh tay Lâm Ngọc Linh và quay người rời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông kia, ánh mắt của Lục Vương càng sâu hơn, anh ta biết mọi chuyện sẽ như thế này. Không được, anh ta không thể để cho ba người bọn họ phát triển như thế này, số mệnh của cô ấy là sát người, tuyệt đối khắc với anh ta…
Tâng trên cùng của một tòa nhà cao tầng.
Thật gần với bầu trời đầy sao lấp lánh kia.
Hóa ra thời gian trôi đi trong vô thức, trời đã về đêm.
“Anh ta không tìm cô à?” Tiêu Thành Đạt mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.
“Chu Hoàng Anh, anh ấy phải đi thực hiện nhiệm vụ. Quản gia nói lúc đi anh ấy dặn dò bảo tôi ở nhà ngoan ngoãn'” Khi Chu Hoàng Anh được nhắc đến, ý cười của Lâm Ngọc Linh luôn mang vẻ ngượng ngùng.
Trên khuôn mặt nhỏ bé ửng ửng hồng, mang theo một vẻ đẹp rất khác.
Tiêu Thành Đạt nói: “Hừ, đêm nay ở lại đây. Tôi sẽ nhờ người hầu dọn dẹp phòng cho cô, cô cứ ngủ lại đây đêm nay sáng hôm sau có thể trở về.”
“Hả? Không sao, bây giờ rất khó bắt taxi.”
Lâm Ngọc Linh mỉm cười trả lời, ôm má và nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi thực sự không biết Chu Hoàng Anh đang làm gì? Anh ấy có đang nghĩ về tôi không? Sư phụ, anh đã yêu ai chưa?”
“Không”
“Ồ, vậy thì anh sẽ không hiểu đâu.”
Tiêu Thành Đạt: …
Thời gian của anh ta dành cho việc nghiên cứu các vấn đề học thuật khác nhau, làm sao anh ta có thể có thời gian ở bên người khác? Anh ta thà uống một tách cà phê vào một buổi chiều và nghiên cứu một cuốn sách cổ còn hơn là nói về những vấn đề tình yêu với những người khác, thường anh ta rất ít khi nói đến những vấn đề như vậy.
“Hai ngày nay khi tôi điều tra Hater của anh, nhâi n tôi cũng điều tra anh một chút và phát có rất nhiều người thích anh Chính là nữ minh tinh nổi tiếng Kiều Chí An đã tỏ tình với anh.”
“Cho nên?”
“Anh có phải đang chơi trò chơi tình ái.”
“Lục Vương càng giống”
Phốc.
Lâm Ngọc Linh thề rằng chắc chắn không phải là cô ấy nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, mà là những lời nói của sư phụ thật sự không có lời nào có thể phản bác. Cô vốn cho rằng sư phụ đang chơi trò chơi tình ái với cô minh tỉnh kia, cô ta làm bạn gái của sư phụ, nhưng sư phụ lại nói rằng Lục Vương mới giống như bạn gái của người, thật ra, nghĩ kỹ lại, hình như quả thực rất giống.
Hai người đều phù hợp với nhau, ngoại trừ một số khía cạnh nam nữ không phù hợp thì những khía cạnh khác thực sự…
Khụ Khụ.
Trong cái đầu nhỏ bé Lâm Ngọc Linh đã suy nghĩ một vạn thứ linh tinh khác nhau “Sư: phụ ở trên, nhị sư phụ ở dưới…
“Ừm, trước tiên tôi có nơi phải đi, sư phụ người cứ ở đây từ từ suy nghĩ, tạm biệt!” Lâm Ngọc Linh càng nghĩ càng nóng, não không còn cách nào ngừng lại được. Không thể ở cùng một chỗ với sư phụ, phải nhanh chóng chuồn đi.
Cô chỉ vừa rời bước.
Lục Vương liên đến.
Anh ta chống tay dựa vào khung cửa, nhìn chăm chäm vào Tiêu Thành Đạt, trong mắt ẩn chứa một tia mỉa mai sâu sắc.
Tiêu Thành Đạt có thể nhìn thấy rõ ràng sự giêu cợt của Lục Vương từ trong kính, anh ta cố cụp mắt xuống để che đậy đi cảm xúc của mình, lấy hộp thuốc từ trong túi ra, không nói một lời, lấy điếu xì gà ra và châm lửa.
Tát~ Que diêm châm lửa và châm xì gà.
Môi anh ta áp lên đầu điếu xì gà, anh ta vừa hút vừa phun một cái, một làn sương trắng tinh đây mê hoặc quấn quanh anh ta.