Ông Xã Là Chiến Thần
Chu Hoàng Anh bên kia vừa mới gửi tin nhắn cho Lâm Ngọc Linh xong thì đúng lúc cũng hút xong điếu thuốc, anh sửa soạn lại quần áo trên người một chút rồi mở cửa bước vào.
Bên trong căn phòng, chính giữa được đặt một chiếc bàn làm việc thật to, các nhân viên cấp cao ngồi đầy xung quanh, đang thảo luận kế hoạch tác chiến kịch liệt.
Thấy Chu Hoàng Anh đã trở lại, sự chú ý của bọn họ đều bị anh hấp dẫn. Trong đó, có một ông lão cười nói: “Thủ trưởng đi đâu vậy nhỉ? Tại sao lại đi lâu như thế chứ?”
Trần Tuấn Anh ngồi bên cạnh nghe vậy, ánh mắt nhàm chán nhất thời hưng phấn lên.
Anh ta ngồi đây lâu đến mức bực bội cả người rồi, vừa nghe đến tin tức bên lề thì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nhạo báng này rồi: “Ai da, để tôi nói cho chú biết, đương nhiên là thủ trưởng của chúng ta đi anh anh em em với người yêu của mình rồi”
Ông lão kia nghe vậy, lập tức sắc mặt trở nên nghiêm trọng hẳn ra. Phải biết con người Chu Hoàng Anh luôn rất nghiêm túc, ghét nhất là người khác lấy anh ra đùa giỡn, nhất là phương diện liên quan đến phụ nữ, “Cảnh vệ Anh, cậu đừng có nói bậy, thủ trưởng là người có thể cho cậu mở miệng ra đùa giỡn như vậy sao?” Ông lão đồng tình nhắc nhở.
Ông ấy hơi buồn bực, Trần Tuấn Anh là cấp dưới của Chu Hoàng Anh thì chắc hẳn nên hiểu rõ con người của Chu Hoàng Anh nhất mới đúng chứ. Tại sao hôm nay lại dám lớn gan, nói chuyện không lựa lời như vậy?
Trần Tuấn Anh ngẩng đầu lên ha ha cười lớn, anh ta bắt chéo hai chân rồi nói: “Chẳng lẽ chú không xem tin tức quân khu mới nhất sao? Thủ trưởng cũng đã công bố tình yêu rồi, hơn nữa chị dâu tôi xinh đẹp tựa thiên tiên, lên được phòng khách xuống được nhà bếp..”
Bình thường Trần Tuấn Anh cũng thích đùa giỡn như thế, lúc này lại không ngừng khen ngợi Lâm Ngọc Linh, tuy nhiên không ai nhìn thấy khóe miệng Chu Hoàng Anh hơi nhếch lên.
Ông lão kia nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là không tin Trần Tuấn Anh, thế nhưng nhìn thấy Chu Hoàng Anh không có bất kỳ ý định cắt ngang lời nói của anh ta, mà ngược lại còn hết sức bình tĩnh ngồi trên ghế. Ngay lập tức, trong lòng ông lão có chút dao động.
Ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, đương nhiên không thể nào giống như bọn trẻ mà ngày ngày xem mấy tin đồn nhảm được.
Ông ấy kinh ngạc mở miệng dò hỏi: “Thủ trưởng, rốt cuộc cảnh vệ Anh nói có đúng không vậy?”
Chu Hoàng Anh đang vùi đầu trong văn kiện, ngay cả mí mắt cũng không hề nhướng lên, thế nhưng anh lại trả lời: “ừ, cậu ấy nói không sai”
Một câu nói đã nói rõ việc anh thật sự có bạn gái.
Ngoại trừ Trần Tuấn Anh đã sớm biết ra, tất cả những người còn lại đều ngẩn ra tại chỗ, nhất là ông lão vừa rồi kia càng thêm choáng váng.
Trong đầu bọn họ đều đồng loạt quanh quẩn một câu nói.
Cái gì?
Thủ trưởng luôn luôn không gần nữ sắc, vậy mà lại yêu đương rồi à?
Thậm chí còn có mấy người không dám tin tưởng như cũ, hoài nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi. Họ còn dùng sức bấm vào cánh tay mình một chút, mãi đến khi cảm giác đau đớn lan ra toàn thân thì mới bừng tỉnh ngộ.
Một quân nhân to gan, ngượng ngùng giơ tay lên dò hỏi: “Tôi có thể hỏi một chuyện không ạ? Là nam hay nữ…”
Nhất thời, ánh mắt lạnh buốt của Chu Hoàng Anh bắn tới khiến người quân nhân kia khế rùng mình. Rõ ràng bên ngoài bầu trời nóng bức như vậy, nhưng anh ta lại cảm thấy như bây giờ đang là mùa đông.
Bầu không khí ngưng động trong giây lát, Trân Tuấn Anh vội vàng đập vào đầu tên quân nhân kia rồi mắng: “Cậu có biết nói chuyện hay không đấy? Bạn gái của thủ trưởng thì đương nhiên là nữ rồi, tôi thấy cậu mới chính là thụ đấy!”
Quân nhân đỏ mặt, nhắm mắt lại trả lời: “Chỉ cần thủ trưởng không trách tội, thụ thì thụ..”
Nhìn gương mặt bực bội của quân nhân kia, những người đàn ông ở đây đều cười rộ lên Chu Hoàng Anh chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó lại tiếp tục bận rộn chuyện công việc, trên mặt cũng không có ý trách tội.
Chuyện này khiến cho mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí ở đây cũng được Trần Tuấn Anh điều hòa lại khôi phục như ban đầu.
Lúc này, ông lão kia mới bừng tỉnh hiểu ra: “Nếu như bây giờ nghĩ lại thì hình như lời nói của cảnh vệ Anh cũng không sai. Thủ trưởng, vừa rồi cậu ở bên ngoài lâu như vậy là gọi thoại cho bạn gái sao?”
Nghe vậy, đột nhiên Chu Hoàng Anh cười nhẹ ra tiếng, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Nụ cười này khiến tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ngơ thêm một lần nữa.