Ông Xã Là Chiến Thần
Hà Thanh Nhàn cảm thấy đầu váng mắt hoa, theo bản năng bắt lấy tay người bên cạnh: “Vậy anh có thể đừng đi được không, tôi rất sợ khi ở một mình.”
Ait Tại sao phụ nữ lại rắc rối như vậy?
Từ “không” đã đến bên miệng, nhưng anh ta có thể thấy cô ấy sáng rực rỡ, ánh mắt ngập nước chực khóc khiến Trần Tuấn Anh mất bình tĩnh, quên đi quên đi, không phải chỉ là ngủ cùng cô ấy thôi sao.
Nhưng mà.
Đối với chuyện này đã có vấn đề xảy ra Một tiếng sau khi Hà Thanh Nhàn tỉnh lại đã cho Trần Tuấn Anh một cái tát.
Người đàn ông nào đó đang nửa mơ nửa tỉnh, đang chuẩn bị ngủ say, lại bị một màn này đột nhiên xuất hiện một bóng đen tâm lý: “Chết tiệt, chết tiệt người phụ nữ này, cô làm cái gì vậy hả!”
“Anh đã làm gì tôi?” Hà Thanh Nhàn lùi lại cúi xuống nhìn thân thể mình dưới chăn liền thấy quân áo của mình đều đã được thay một bộ khác: “Đồ biến thái!”
“Tôi kêu cô đi tắm rửa, cô nói cô sợ tối nên yêu cầu tôi ngủ cùng với cô, hiện tại cô lại tát tôi một cái còn nói tôi là biến thái? Hà Thanh Nhàn, cô đúng là có mắt như mù? Tôi chỉ vào mũi của cô bắt cô xéo đi cô mới thoải mái đúng không?”
Anh ta không biết những lời này của mình đã khiến cô thương tâm như thế nào.
Hà Thanh Nhàn mím môi, nước mắt không hề dự liệu trước mà rơi xuống.
Trần Tuấn Anh chỉ vì bị cái tát bất ngờ kia của cô làm cho mất bình tĩnh, sau đó liền giật mình, âm thầm nói “phiền phức”, vòng tay qua đầu cô rồi đè lên vai mình: “Tôi không làm gì cô, cũng sẽ không để cô đi, được rồi đừng khóc, tôi biết cô coi tôi như anh em, nếu đã coi tôi như anh em thì cảm thấy khó chịu có thể nói ra, nếu như có thắng khốn nào dám ức hiếp cô, tôi giúp cô đánh gãy răng hẳn!”
Hà Thanh Nhàn nín khóc nhìn anh ta: “Thật sao?”
“Thật”
Cô ấy đem những lời trước đó nói với Lâm Ngọc Linh một lân nữa nói lại với Trần Tuấn Anh.
Xem ra cô ấy đã chịu rất nhiều ủy khuất.
Nói như thế nào đều có thể nghe ra được thanh âm có chút run rẩy.
Sau khi Trần Tuấn Anh nghe xong toàn bộ câu chuyện không khỏi nhíu mày, nhưng đến cuối cùng cũng không nói nên lời chỉ thiếu nước tức giận, sau mấy giây không nói, lại đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi dù sao cũng là người của quân khu, không thể đánh được.”
“…, Cho nên?”
“Nhưng cũng không có nghĩa là bên ngoài không có ai, thắng nhóc này cũng thật sự ngông cuồng.” Trần Tuấn Anh một tay nâng cảm Hà Thanh Nhàn lên, trong mắt anh ta đầy tức giận nhưng lại khiến người khác không khỏi trầm mê: “Này, cô gái, nếu như tôi tìm người giúp cô báo thù, cô sẽ cảm tạ tôi như thế nào đây?”
Cô ấy không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Mời anh ăn tối?”
“Không cần”
“Vậy thì anh muốn gì?”
“Hôn, ở đây” Anh ta chỉ vào khóe môi mình: “Chỉ cần cô hôn vào đây, để tôi cảm nhận một chút.”
Đây rốt cuộc là yêu cầu gì vậy?
Hà Thanh Nhàn không chút do dự mà dịch người qua, hôn lên khóe môi anh ta: “Tôi cũng không muốn anh bắt nạt anh ta, chính là chỉ muốn trút giận một chút thôi, coi như tôi tặng anh ta nhiều quà như vậy anh ta cũng mời tôi ăn cơm, coi như có qua có lại”
“Em lo lắng cho tôi gặp rắc rối sao?”
Trần Tuấn Anh cười rộ lên, dùng tay ấn khóe môi, trong lòng như có hổ rình mồi.
“Coi như là vậy đi, vì anh ta, thực sự không đáng.”
“Đừng lo lắng, chuyện này cùng lắm cũng chỉ là tìm một vài người, bắt cậu ta lại một chỗ, sau đó bắt hẳn quỳ xuống giải thích, cuối cùng cho hắn một bài học.”
Có ý nghĩa Đây là lần đầu tiên Hà Thanh Nhàn phát hiện ra Trần Tuấn Anh rất nam tính… Không phải kiểu người cố gắng giả vờ, mà từ giọng nói của anh ta có thể nói đối với cách thức này chính là khinh thường, chính là khinh thường đối với Cao Tịnh Vũ.
Khinh thường như vậy, đúng là không coi ai ra gì, cũng rất đàn ông.
“Được rồi, giao cho anh” Hà Thanh Nhàn ngáp một cái, nằm xuống gối ngủ thiếp đi “Tôi ngủ tiếp đây”
Trần Tuấn Anh nhướng mày cười: “Lúc trước cô còn đánh tôi, bây giờ không sợ tôi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà bắt nạt cô sao? Chậc chậc, phụ nữ đúng là hay thay đổi, ngủ đi, tôi ra ngoài họp, không thể để cho tên Tiêu Thành Đạt kia ở bên ngoài chờ lâu được.”
Hà Thanh Nhàn xua tay, coi như đáp lại anh ta.