Ông Xã Là Chiến Thần
Lâm Ngọc Linh quay người, mở vòi nước ra, làm ướt chiếc khăn, võ vỗ trên khuôn mặt, hít một hơi thở sâu, sắc mặt ửng đỏ mới dần dần phai đi.
Cô đẩy cửa, nhìn thấy bác quản gia phía ngoài, đang vẻ mặt căng thẳng nói gì đó với Chu Hoàng Anh, theo bản năng buông nhẹ bước chân, dựng đôi tai lên, nín thở thăm dò động tĩnh bên ngoài “Vừa rồi cậu Trần gọi điện thoại qua, nói là chuyện khẩn cấp, kêu tôi nói với cậu, nhà họ Tạ động tay với Tiêu Thành Đạt rồi”
“Anh ta còn nói gì nữa?”
“Kêu cậu nhanh chóng gọi điện lại.”
Chu Hoàng Anh gật đầu: “Ra ngoài chuẩn bị bữa tối đi”
“Vâng”
Bác quản gia rời khỏi, Chu Hoàng Anh quay người đi đến cạnh giường, lấy ra dây sạc pin, cảm sạc cho điện thoại hết pin tắt máy, nhìn thấy anh muốn đứng dậy, Lâm Ngọc Linh xoay người, giấu thân thể của mình về lại trong nhà tắm.
Trong đầu không ngừng hiện ra, lời nói trước đó quản gia nói qua…nhà họ Tạ động tay với Tiêu Thành Đạt rồi.
Đây là ý gì?
Là Tạ Miên bái sư không được, nên là lợi dụng quan hệ của nhà họ Tạ, gây bất lợi với sư phụ sao?
Lâm Ngọc Linh cần môi, ấn xuống nút “máu nhện độc cắn” phía trên, điều màn hình tới kênh tin tức, nhập vào chữ mấu chốt “nhà họ Tạ” và “Tiêu Thành Đạt”, rất nhanh, nhảy ra không ít nội dung.
Mà cái khiến cô kinh ngạc là.
Sớm ở năm năm trước, thì nhà họ Tạ đã có qua chuyện không vui với Tiêu Thành Đạt.
Chẳng qua là không phải chuyện lớn gì, ở trên ghi chép, nhà họ Tạ muốn chuyển qua đầu tư vào thiết bị điện tử và ngành nghề internet, muốn mượn sự giúp đỡ của người mới Tiêu Thành Đạt tuy không có tiếng tăm gì nhưng rất có thực lực.
Vốn dĩ mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, nhưng mà kết quả lại không như ý muốn.
Hoàn toàn không có bất cứ quá trình nào.
Đây vẫn là lần đầu tiên ở trên “máu nhện độc cản”.
E rằng, là sư phụ không muốn để những người khác biết cơ đấy? Lâm Ngọc Linh suy nghĩ, nếu bản thân sư phụ che ẩn đi nội dung liên quan, cho dù là “máu nhện độc cản” hay là internet, e là đều tìm kiếm không ra bất kỳ tài liệu nào.
“Lâm Ngọc Linh, em vẫn chưa xong?”
Ngoài cửa, vang lên giọng nói hối thúc của người đàn ông.
“Đến ngay!” Lâm Ngọc Linh tuỳ tiện cầm một thỏi son, tô son đều đặn trên môi, dùng tốc độ nhanh nhất lên lớp trang điểm nhạt.
Đẩy cửa ra.
Cô nghiêng đầu mỉm cười với Chu Hoàng Anh: “Em xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp” Ánh nhìn của người đàn ông chìm sâu Ngũ quan của Lâm Ngọc Linh vốn thì trông rất xinh đẹp, làn da trên người cũng là trắng tinh nõn nà, cho dù chỉ là một lớp trang điểm nhạt, cũng khiến cô trông giống như là búp bê sứ trắng ngần vậy, đôi môi tô son đỏ, càng là có cảm nhận trắng nõn như rau câu Vậy.
Bị Chu Hoàng Anh cứ nhìn chằm chằm, Lâm Ngọc Linh ít nhiều có chút ngượng ngùng: “Hơ, em ở trong cảm thấy chán, nên tuỳ trang điểm chơi”
“Đây là một kiểu ám thị hay là lời mời?”
*Ư, đâu có đâu! Đừng không nghiêm túc, em còn đang bị thương đó!”
Đích thật là thế.
‘Vết thương trên cánh tay của cô sâu thế kia, tuỳ tiện đụng một cái thì ư oa hét lên, nếu như anh thật sự trong lúc này làm gì đó với cô, thì sau này chiếc giường này e rằng anh không được lên rồi.
Lâm Ngọc Linh không biết tâm tư của anh đã bay xa rồi, âm thầm đi lại gần anh hơn, đưa tay nằm lấy vạt áo của anh: “Em muốn đi ra ngoài, kiểu một mình đó, được không?”
“Đi đâu?” Anh cau mày.
“Thì tuỳ tiện đi ra ngoài dạo”
“Anh không thể đi theo?”
“Đã nói muốn một mình đi rồi mà.”
Chu Hoàng Anh híp một nửa đôi mắt, hiện ra có vài phần lười biếng, môi mỏng nhếch thành một đường hơi cong lên, trạng thái khí thế ép người đè tới Lâm Ngọc Linh thở không được, thậm chí cô không dám ngẩng đầu đi nhìn đôi mắt của anh, sợ rằng chạm phải đôi mắt sâu thẳm đó, sẽ bị anh biết hết toàn bộ tâm sự.
Thật ra.
Cô là muốn đi đến đài phát thanh, nhìn xem sư phụ thế nào rồi.
Vì dù sao lúc trước khi cô rời khỏi, vẫn chưa có vấn đề gì.
Nhưng nếu như trực tiếp nói với Chu Hoàng Anh, thì anh chắc chẩn sẽ cảm thấy cô xem lời nói trước đó của anh như là gió thổi qua tai…trước đó anh nói, kêu cô rời xa sư phụ một tí.
Lúc đó mình hứa xong hết rồi, bây giờ lại muốn trong lúc anh vừa về nhà thì chạy tới đài phát thanh, Chu Hoàng Anh chắc chắn sẽ không vui đâu!