Ông Xã Là Chiến Thần
Anh ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, nhưng bản năng lại không muốn trở thành một người kém cỏi trong mắt cô ấy.
Tuy nhiên, có vẻ như càng nghĩ vậy, thì càng khiến anh ta mắc càng nhiều sai sót trước mặt Hà Thanh Nhàn. Trần Tuấn Anh hít sâu một hơi rồi hừ lạnh: “Tại sao chỉ phụ nữ mấy người mới có bà dì, bộ đàn ông chúng tôi không thể có ‘ông dì” chắc?”
*..,Phì, không tranh cãi với anh nữa. Có người đã gọi tôi và hỏi tôi đã có bạn trai rồi sao. Thị lực của tôi tệ đến vậy sao?”
“Vậy cô trả lời sao?”
“Tôi nói, tạm biệt tình cũ, đón tình mới đến, dù sao họ cũng không biết anh là ai”.
Điều này nửa thật nửa giả.
Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả.
Những người xung quanh Hà Thanh Nhàn, dù cho không biết Trần Tuấn Anh, thì cũng phải có vài ba người theo dõi tin tức và nhìn thấy anh ta trên tivi. Cô ấy nói dối như vậy, trên thực tế là để làm cho một số người hối hận, ví dụ như, Cao Tịnh Vũ.
Mặc dù Trần Tuấn Anh hơi nóng tính, đôi khi anh ta sẽ nói ra những lời không có tí IQ và EQ nào, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta ngốc.
Anh ta liếm môi, thích thú nói: “Nếu đã mượn ánh hào quang của tôi rồi, có phải cũng nên cho tôi một ít lãi không?”
“Tôi cũng không muốn giữ, đây, cầm lấy, tôi xin cho anh một cái đấy”
Hà Thanh Nhàn giơ tay.
Một túi phúc tinh xảo rơi vào tay Trần Tuấn Anh.
“Cái quái gì đây?”
“Lâm Ngọc Linh và tôi mỗi người xin một cái. Cô ấy xin cho thủ trưởng Chu, thế là tôi cũng xin một cái cho anh. Không phải trước đây tôi đã nhờ anh giúp tôi làm cho tôi một con dao quân dụng sao, vừa vặn trả lại cho anh”
Bùa hộ mệnh.
Bên trong còn có một tấm thép nhỏ.
Chiều dài của dây vừa đủ để chạm đến nơi trái tìm, thật có lòng.
Trần Tuấn Anh toét miệng cười, khóe miệng bên phải nhếch cao lên: “Tôi nhận, lại đây một chút”
“Làm cái gì?
Anh ta lấy điện thoại ra ấn ngón tay cái lên khóe môi Hà Thanh Nhàn, lại dùng ngón tay phủ lên môi, hai người nhìn thì có vẻ như đang hôn nhau, nhưng thật ra đến khóe môi còn chưa chạm.
Anh ta khẽ nheo đôi mắt đào hoa mê người của mình và nhấn nút chụp.
Trần Tuấn Anh nhìn tấm ảnh “hôn mị này với vẻ hài lòng: “Đã diễn thì diễn cho hết, này, đăng lên đi”
“Tôi vẫn muốn sống thêm hai ngày nữa, lỡ fan của anh biết chuyện, tôi chết là cái chắc “Tôi cũng có fan? Đại ca có fan cũng bình thường thôi mà. Yên tâm đi, nếu có ai dám bắt nạt cô, anh đây sẽ tay không vặn đầu kẻ đó xuống”
Hà Thanh Nhàn không thể nhịn được cười.
Nhìn lại bức ảnh, thật ra cũng khá vui đấy chứ, tiện tay đăng lên vòng bạn bè, sau đó liền thoát khỏi ứng dụng kết bạn, cầm lấy đồ uống của mình, năm lấy tay Trần Tuấn Anh và kéo anh ta chạy ra ngoài.
“Này, làm cái gì vậy, bà cô điên kia”
*Đồ đàn ông thối, anh có biết nói chuyện không đấy? Để chị đây đưa anh đi mấy chỗ vui vẻ tản bộ”
Người phụ nữ này, rất ngầu đấy chứ.
Trần Tuấn Anh lật tay nắm chặt lấy tay Hà Thanh Nhàn, ăn được một nồi đậu phụ, trong ấn tượng của anh ta, đây là lần đầu tiên nằm tay một cô gái, nhỏ nhỏ, mềm mềm, trong tay có cảm giác giống như hồi còn bé ôm con gấu bông.
Chà, anh ta, một người đàn ông trưởng thành, nhưng vẫn thực xấu hổ khi nói rắng cô ấy trông giống như một con gấu nhồi bông hồi còn nhỏ “Hà Thanh Nhàn, cô giống nh “Anh mới giống gấu ấy, tôi 1m68, nặng chưa đến 50 cân, hà cớ gì tôi lại là gấu chứ?”
Là gấu nhồi bông.
Trần Tuấn Anh chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên kéo cô lại, rồi như có phép thuật, không biết từ đâu mà anh ta lấy ra một chiếc móc khóa hình con gấu nhỏ: “Tôi nói cô là gấu thì là gấu, này, có qua có lại, cái này tặng cô: “Anh lấy đâu ra thế?”
“Vừa rồi, lúc cô dẫn tôi chạy đi, tôi thấy cái này khá đẹp mắt, nên đã giao dịch nhanh cùng chủ tiệm, giá 170 ngàn”
Loại móc khóa này, cho dù ở khu danh lam thẳng cảnh cũng không thể bán đến giá T70 ngàn được.
Hà Thanh Nhàn vừa than thở có kẻ ngốc nào đó dư tiền, đồng thời cũng có chút cảm động, cô ấy cẩn thận nhận lấy: “Được thôi, tôi cũng không khách sáo nữa”