Ông Xã Là Chiến Thần
Sau khi ăn xong.
Chu Hoàng Anh mang theo Lâm Ngọc Linh rời đi.
Sau khi Tiêu Thành Đạt đưa hai người ra ngoài, anh ta cố ý cũng Lục Vương ở bên ngoài đợi một lúc, anh ta cảm thấy cách đó không xa có người đang theo dõi mình, nhưng không hiểu sao, vì cái gì đối phương không lộ mặt.
“Anh đang đợi người đó ra mặt?” Lục Vương lúc này cũng ngửi được mùi kỳ lạ, lập tức thu lại dáng vẻ vui đùa ầm ï ban nãy, trở nên vô cùng cảnh giác.
Thân thủ của anh ta với Tiêu Thành Đạt cũng không chênh lệch nhiều, nhưng nếu họ thực sự gặp phải một cuộc tập kích quy mô lớn, không có cách nào cả, nếu phía bên kia có quá nhiều người, hơn nữa còn có một thế lực khác nhúng tay.
vào, cho dù trên lâu có người của mình mai phục, cũng khó có thể rút lui an toàn.
‘ừ?
“Nếu như chẳng may là kẻ địch làm sao bây giờ?”
“Chúng ta không có khả năng sống sót “Tại sao?”
Tiêu Thành Đạt cũng lười phải nhiều lời giải thích với anh ta.
Lục Vương nghiến răng: “Vậy, tôi điều trị cho học trò của anh, tôi với anh cùng nhau dạy học trò! Anh mau dạy tôi cái này, cứu tôi mỗi lần lang thang giữa sinh tử.”
“Anh chắc chắn?”
“Đương nhiên là tôi chắc chắn, không phải trước đó tôi đã nói muốn nhận Ngọc Linh làm học trò!”
“Được, đối phương có thể biết tôi ở đây, chứng minh trình độ phản trinh sát so với tôi không hề thấp, trừ phi là quen thuộc mới có thể giống như Chu Hoàng Anh trực tiếp đến đây tìm tôi, nhưng nếu là người quen thuộc sẽ không cần phải ẩn mình như vậy”
Tiêu Thành Đạt cực kỳ tin tưởng vào.
suy đoán của bản thân: “Đây là thứ nhất, thứ hai nếu đối phương là kẻ địch, hiện tại Chu Hoàng Anh đã rời đi, đối phương hẳn là không có chút lo lắng do dự, thân phận của tôi rất ít người biết”
“Chuyện này…” Lục Vương muốn phản bác, nhưng rốt cuộc không tìm ra điểm mâu thuẫn để phản bác.
“Thứ ba đối phương đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, hiển nhiên muốn nói với tôi ‘Tôi biết anh biết tôi ở đây’“
Tôi biết anh biết tôi ở đây.
Không thuận miệng.
Lục Vương nhíu mày, đôi mắt đẹp như hoa đào hiện lên vẻ khó hiểu: “Vậy tại sao hắn ta lại nói câu này?”
“Thời cổ đại, Lưu Bị ba lần đến thăm ngôi nhà tranh muốn gặp Gia Cát” Tiêu Thành Đạt đột nhiên cao giọng: “Tiết tấu hiện đại nhanh như vậy, sẽ không phải cố ý lừa bịp chứ?”
Lục Vương hoàn toàn bối rối.
Tại sao chuyện này còn liên quan đến Tam Quốc?
Bốp bốp bốp…
Đột nhiên có tiếng vỗ tay Một người đàn ông lịch lãm thanh nhã, bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce, bên ngoài anh ta khoác áo dạ đen dài.
Hàng cúc được cài chặt ở hai bên trái và phải của bụng. Một tay anh ta đặt lên hàng cúc, tay khác đặt phía sau lưng, hai ống tay áo hoàn toàn trống trơn.
Trong mái tóc đen còn có những sợi tóc màu tím ẩn hiện, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thấy.
“Không biết Khổng Minh có nguyện ý rời núi?”
“Không muối “Đúng vậy, đó là lý do tại sao tôi phải ba lần đến đây” Người đàn ông cười: “Anh Thành Đạt, tôi mời anh không phải vì chuyện của bản thân, anh có thể yên tâm, tôi chỉ muốn anh tìm người cho tôi”
Tiêu Thành Đạt không nói lời nào im lặng nhìn anh ta, như thể đang chờ đợi điều sau.
Mạc Trì Kiên nhịn không được: “Người như anh sao lại ngông cuồng như vậy!
Anh tôi đang nói chuyện với anh đấy!”
“Anh là gì? Đừng nói những lời như vậy trước nhà của tôi, có bản lĩnh anh tự mình tìm đi!” Mỗi khi gặp người không biết chừng mực như vậy, Lục Vương lại như một con chó điên, vừa muốn lao vào căn anh ta “Anhl”
“Trì Kiên, chúng ta tới đây là để nhờ Thành Đạt một việc, không phải đến để gây chuyện.”
“Phải… Đại ca” Mạc Trì Kiên lập tức yên lặng.
Người đàn ông trông rất điềm đạm, ăn nói khéo léo, biết xuất thân từ gia đình đại gia, ngũ quan nhu hòa nhưng không làm mất đi vẻ rắn rỏi của người đàn ông, sống mũi cao, môi mỏng khẽ nhếch lên, tổng thể khí chất trên người anh ta, khiến cho.
Tiêu Thành Đạt không khỏi nghĩ đến Chu Hoàng Anh vừa mới rời đi.
Hơn nữa người tên Trì Kiên gọi anh ta một tiếng “đại ca”.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Thành Đạt mới mở miệng nói: “Anh là thủ trưởng Mạc Vinh Thành?”
“Khả năng phân tích tình báo của cậu thật là tốt”
Tiêu Thành Đạt lại rơi vào trâm mặc.