Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 420




Lục Vương nhận thấy cảm xúc của Tiêu Thành Đạt không đúng lắm, cố ý nói: “Thoạt nhìn hai người bọn họ kém nhau khá xa, nhưng có vẻ rất xứng đôi.”

“Xứng đôi ở chỗ nào?”

“Hoàng tử và hồ ly nhỏ đó, chuyện xưa đều diễn theo tạo hình cốt truyện như vậy”

“Phải là ác ma và thiên sứ mới đúng.”

Ánh mắt của Tiêu Thành Đạt trở nên lạnh lùng.

“Này, chẳng lẽ cậu thích cô gái tên là Lâm Ngọc Linh kia sao? Không hẳn như vậy, không phải cậu thích loại phụ nữ giống như mãng xà sao? Vừa nhìn Lâm Ngọc Linh này đã thấy không phải hồ ly thì cũng là con thỏ, nếu không còn có thể so sánh với mèo, có một chút tinh ranh giống loài mèo, trên thực tế vẫn phải dựa vào việc giả bộ đáng yêu để Dựa vào việc giả bộ đáng yêu để sống sao?

€ô là người con gái duy nhất có thể chịu đựng sự gian khổ trong các bài tập huấn luyện của anh ta.

Không, cô là người đầu tiên có thể chịu đựng quá trình huấn luyện của anh ta.

Chưa kể vào ngày đầu tiên anh ta cố tình huấn luyện vượt quá sức chịu đựng của cô tận năm tiếng đồng hồ, vậy mà cô vẫn cố thể nhẫn nhịn gắng sức hoàn thành, nếu ngay cả cô mà còn phải giả bộ đáng yêu để sống, vậy không có bất kỳ người con gái nào ở bên ngoài có thể dựa vào bản lĩnh thật sự để sống.

Lục Vương thấy Tiêu Thành Đạt im lặng, ánh mắt sâu thắm dừng ở trên người Lâm Ngọc Linh, dáng vẻ hoàn toàn không có ý định rời tầm mắt sang nơi khác, trong lòng Lục Vương thầm kêu không tốt: “Chẳng lẽ là thật sao? Tranh giành một người phụ nữ với Chu Hoàng Anh, cậu chán sống hay là điên rồi?”

“Chu Hoàng Anh thì sao?” Tiêu Thành Đạt thu tầm mắt về.

“Tôi… Cậu… Cậu nói đùa hay thật đấy?” Lục Vương líu lưỡi.

“Cô ấy là học trò của tôi, tôi có thể phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa tình thầy trò và tình yêu”

Lục Vương nghe Tiêu Thành Đạt nói như thế, lúc này trong lòng mới được thả lỏng, chắc hẳn Tiêu Thành Đạt coi Lâm Ngọc Linh như là con gái ruột nhà mình, hơn nữa người cô thích là Chu Hoàng Anh nhưng lại là người mà anh ta không thích, cho nên mới có phản ứng lớn như vậy sao?



Nếu là vậy thì tốt rồi, nếu là vậy thì tốt Tồi.

Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh ở phía bên kia đã chụp ảnh xong, bắt kịp hai người.

Cùng là một đoạn đường ngắn này, nếu Lâm Ngọc Linh của trước kia chạy một mạch chắc chắn sẽ bị hụt hơi, nhưng Lâm Ngọc Linh của hiện tại lại không hề có phản ứng như vậy, hơi thở vẫn rất vững vàng.

Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Huấn luyện viên, hiện tại tôi chạy bộ không bị thở dốc nữa”

“Ừ, không tồi” Tiêu Thành Đạt đáp lời, cũng không quên nhắc nhở một câu: “Trở về phải uống thêm bột protein.”

“Vâng!”

Trong khi vừa nói vừa cười, bốn người đi đến chỗ dùng cơm.

Nơi này lớn như một sảnh tỉ không ít cô gái đang chờ ở một bên, trong phòng bếp được thiết kế theo kiểu mở cũng có đầu bếp đang chờ.

“Muốn ăn gì thì tự mình đi gọi món”

Tiêu Thành Đạt hai chai rượu đỏ, đi đến chỗ chiếc bàn dài duy nhất.

“Đi thôi, em gái Lâm Ngọc Linh, tôi dẫn cô đi chọn món ăn, để kệ hai con người nhàm chán như bọn họ nói chuyện phiếm với nhau đi!” Lục Vương cười hì hì, bước đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, đưa †ay của mình ra: “Chính thức giới thiệu, tên tôi là Lục Vương, là một thầy tướng số”

“Được rồi, xin chào, tên tôi là Lâm Ngọc Linh, là một người dự báo thời tiết”

Lục Vương thích loại con gái cởi mở thường xuyên cười như này, trước đây có ấn tượng không tốt về cô cũng trở thành hư không, dẫn Lâm Ngọc Linh đến nơi rộng không gì sân đá bóng, bắt đầu chọn món ăn.

Đồ ăn ở nơi này đa dạng, hơn nữa còn mời đầu bếp đến làm tại chỗ, lại có người hầu đưa lên bàn, nguyên liệu nấu ăn cũng được lấy từ bên trong vườn sinh thái, tất cả đều an toàn sức khỏe và tươi mới.



Lâm Ngọc Linh luống cuống đến mức không thể phân biệt đông tây nam bắc, các loại món ăn ngon và điểm tâm nhỏ trên thực đơn quả thật đã khiến cô không thể dừng lại việc gọi món ăn.

Chỗ chiếc bàn dài.

Tiêu Thành Đạt mở chai rượu đỏ, rót nửa ly cho mình và Chu Hoàng Anh.

“Thủ trưởng Hoàng Anh, trên người có thương tích, dám uống không?”

“Chuyện nhỏ.” Chu Hoàng Anh tao nhã nhấc ly, khẽ nhấp một ngụm: “Không tồi, tuy nhiên đây không phải là nhãn hiệu có thể mua ở bên ngoài, anh lấy ở trang trại chế biến rượu của mình sao?”

‘ừ”

“Mùi vị ngon lắm”

“Có muốn gia nhập liên minh không?”

“Bao nhiêu?”

“Được”

Chỉ với vài câu nói, dường như hai người đã đạt được một thỏa thuận nào đó, Tiêu Thành Đạt lợi dụng “Huyết tri giảo’ nhỏ để nhận được một hợp đồng giao kèo. Sau khi đưa cho Chu Hoàng Anh ký tên, anh ta cũng ký tên của mình.

Mối làm ăn này cứ như vậy được đàm phán thành công.

Một trăm bốn mươi tỷ.

Tiêu Thành Đạt nhìn con số này: “Lỗ vốn”