Ông Xã Là Chiến Thần
Trên thực tế cũng thật sự đúng như vậy.
Tiêu Thành Đạt nhìn thấy sắc mặt của cô trở nên tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ bắt buộc phải kiên trì, vẫn đang tiếp tục chống đẩy chứ không ngừng lại. Trong lòng anh ta không hề thoải mái, dù sao đây cũng là học trò duy nhất của anh ta.
“Dừng lại”
Lâm Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, cả người nặng nề đổ mạnh xuống dưới thảm, nằm im trên mặt đất không muốn đứng lên.
“Đứng lên, hôm nay tôi phải đưa cho cô một thứ đồ” Tiêu Thành Đạt mở miệng với khuôn mặt liệt không thay đổi biểu cảm chút nào của mình, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh ta giống như nước suối lạnh buốt nơi khe núi đổ ập lên trên đầu của Lâm Ngọc Linh.
Cô gắng sức đứng lên, thân hình lảo đảo nhưng vẫn cố hết sức để đứng thẳng, cả hai chân lẫn hai cánh tay đều mỏi đến mức tưởng chừng như muốn rụng rời, phần thắt lưng cũng như thể sắp bị chặt đứt: “Huấn luyện viên, tôi thật sự mệt quá, có thể ngồi xuống một lát hay không?”
“Nếu cô muốn rời khỏi nơi này, bất cứ lúc nào cũng được.”
Lâm Ngọc Linh quật cường cắn chặt môi, không hề nói một câu nào, nén giận trong lòng.
Người đàn ông lấy từ trong túi áo ra một cái bảng điều khiển từ xa khá nhỏ, nhẹ nhàng gõ vào nút gì đó ở phía trên, một cái màn phản quang không có khung từ từ hạ xuống ở trước mặt hai người, phía trên có những chấm huỳnh quang đỏ dày đặc rải rác khắp nơi, còn có rất nhiều đường dây với những màu sắc phức tạp khác nhau.
“Cái này là cái gì?”
“Huyết tri giảo”” Tiêu Thành Đạt lại nhấn một phím khác, phân đầu của màn phản quang hiện ra một cái phím ấn cực quang trôi nổi giữa không trung.
Ngón tay của anh ta chạm nhẹ ở trên không trung giống như đang gõ bàn phím bình thường, thậm chí còn có các hiệu ứng hình ảnh đặc biệt và cả âm thanh.
Những thứ này đối với Lâm Ngọc Linh mà nói, chúng đều là khoa học kỹ thuật của một thế giới khác, chỉ có thể trợn mắt há mồm đứng nhìn.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bàn phím có thể là một hình chiếu laser, hoàn toàn không thuộc loại đồ vật có thể sờ hay nắm, thậm chí ngay cả cái cái giá đỡ cũng không cần, có thể nhấn phím ở trong không khít Mà hình như “Huyết tri giảo” ngay trước mặt cô có trung tâm xử lý rất mạnh mẽ, giao diện hoạt động chắc hẳn cũng được chế tạo riêng biệt, ngay cả cái hình thức còn phức tạp như vậy huống chỉ là hệ điều hành, chỉ sợ đây cũng là đồ có một không hai trên thế giới này.
Để ý đến tốc độ thao tác của Tiêu Thành Đạt, rõ ràng anh ta rất quen thuộc đối với “Huyết tri giảo”, nói không chừng anh ta chính là người phát triển ra thứ này!
Cảnh tượng này vốn dĩ chỉ có thể nhìn thấy trong các bộ phim bom tấn của nước Mỹ, không ngờ hôm nay lại cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Lâm Ngọc Linh, cô ngạc nhiên há to miệng, nhìn hình ảnh này với ánh mắt nghỉ ngờ có phải mình đang mơ hay không.
“Huyết tri giảo’ là hệ điều hành theo dõi của tôi. Thông qua một kỹ thuật đặc biệt, nó có thể xâm nhập vào vệ tinh mà không bị ai phát hiện.” Tiêu Thành Đạt giải thích.
“Thật là lợi hại “Đây là thứ tôi muốn đưa cho cô.”
Cho cô sao!?
Đừng đùa chứ, ngay cả ấn phím ở đâu cô còn tìm khắp nơi cũng chưa chắc mò đến được, huống chỉ là thực hiện mấy thao tác phức tạp như vừa rồi. Đưa “Huyết tri giảo” cho cô chẳng khác gì lấy đàn gảy †ai trâu.
À đâu, vẫn có chỗ không giống nhau.
Ít nhất trâu còn có thể đong đưa thân thể theo tiếng đàn, nhưng cô chắc chắn sẽ không nhúc nhích, có khi chỉ biết mỉm cười ngốc nghếch đứng yên tại chỗ.
Lần đầu tiên Lâm Ngọc Linh thể hiện sự chán ghét đối với kiến thức hạn hẹp của mình: “Huấn luyện viên, tôi cảm thấy tôi chẳng hiểu gì cả”
“Tôi cảm thấy cô chẳng hiểu gì cả, nhưng cô còn có thời gian” Tiêu Thành Đạt vấy tay với cô: “Đến đây: Lâm Ngọc Linh nghe lời bước đến chỗ anh ta.
Ngay khi nằm lấy cổ tay trái của cô, anh ta đặt một thứ tương tự như một chiếc đồng hồ vuông lên phía trên rồi sau đó giúp cô cài dây đeo màu trắng, anh ta nhấn một nút trên điều khiển từ xa để kích hoạt thứ trên cổ tay cô.
“Đây là cái gì?” Lâm Ngọc Linh tò mò hỏi “Quà tặng cho học trò của tôi. ụư Thành Đạt nói: “Nếu cô không đụng vào.
thì nó chỉ là một chiếc đồng hồ huỳnh quang đơn giản, nhưng một khi đụng vào thì nó sẽ hiển thị ra ngoài mặt là một cái “Huyết trí giảo” nhỏ, thuận tiện để mang theo”
Lâm Ngọc Linh cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu, cô lúc này mới nhận ra trên cổ tay của Tiêu Thành Đạt cũng đeo một chiếc đồng hồ đeo tay, chẳng qua đồng hồ của anh có kiểu dáng thoạt nhìn hơi cũ hơn của cô.
Trông giống như một món hàng xa xỉ cao cấp được bán ở trong các cửa hàng nổi tiếng bên ngoài Chú ý tới tâm mắt của cô, Tiêu Thành Đạt lại giải thích: “Của tôi không có nhiều văn tự, chỉ có chữ cái chương trình, vì vậy có thể làm tinh tế hơn một chút”
“Ồ, huấn luyện viên đúng là lợi hại.”
Lâm Ngọc Linh không khỏi cảm thán: “Anh học cái này bao lâu rồi?”