Ông Xã Là Chiến Thần
“Cách gì?” Lâm Ngọc Linh vội vàng hỏi “Kết hôn với tôi” Chu Hoàng Anh trịnh trọng nói, giống như muốn kẹp chặt Lâm Ngọc Linh, anh bắt đầu dụ dỗ: “Chỉ cần cô trở thành người phụ nữ của Chu Hoàng Anh tôi thì không những cô không cần trả tiền viện phí mà tôi còn tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho mẹ cô”
Trái tim Lâm Ngọc Linh như ngừng lại, cô cảm giác như Chu Hoàng Anh đã sớm giăng bẫy chờ cô vào tròng, đang chờ thảo luận vấn đề này với cô.
Cô đang không biết nên trả lời như thế nào, Chu Hoàng Anh ở bên kia điện thoại như đang tận mắt nhìn thấy sự khó khăn của cô, anh nói: “Cô không cần phải trả lời tôi ngay bây giờ đâu, tôi đã nói là cho cô thời gian ba ngày thì tôi sẽ giữ lời”
Nghe vậy, cuối cùng Lâm Ngọc Linh cũng thở dài một hơi.
Bây giờ cô là con cá đang năm trên thớt, có thể có thêm bao nhiêu thời gian giấy giụa thì cứ giãy giụa thêm một ít.
“Cảm ơn anh”
“Giữ lời là nguyên tắc căn bản của một quân nhân, nếu vi phạm thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, hy vọng rằng cô sẽ nhớ kỹ điều này”
Giọng nói Chu Hoàng Anh lạnh lùng, giống như nếu cô không tuân thủ thì cô sẽ bị tiêu diệt trong vòng nửa phút vậy.
“Bây giờ cô đưa điện thoại di động cho Trần Tuấn Anh đi” Chu Hoàng Anh dùng giọng ra lệnh để nói với cô.
Lâm Ngọc Linh có cảm giác thời gian quay lại lúc huấn luyện quân sự thời đại học, cô căng thẳng nhìn về phía Trần Tuấn Anh đang đứng trước cửa phòng bệnh. Nhưng cô nhìn một lúc lâu mà vẫn không thấy anh ta ở đâu, Lâm Ngọc Linh đang cảm thấy kỳ lạ, cô quay đầu lại thì bất thình lình đụng phải một vật cứng.
Cô nhìn thấy Trần Tuấn Anh đã đứng đãng sau cô từ khi nào, cúi người áp tai vào loa điện thoại của cô, cũng không biết anh ta đã nghe lén được bao nhiêu.
Bị Lâm Ngọc Linh phát hiện, anh ta lập tức dừng động tác của mình lại, khoanh chân ngâm nga hát lên: “Ha ha, thời tiết hôm nay tốt ghê ta, ánh nắng chiếu sáng trần gian, bươm bướm vội bay trên đóa hoa, đàn ong vội lấy mật…”
Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ cô giống một đứa trẻ ba tuổi dễ bị lừa lắm sao?
Cô đưa điện thoại di động ra trước mặt Trần Tuấn Anh: “Tìm cậu đó.”
“Không phải chứ, chị dâu à, chị độc ác quá đi, thế mà chị lại tố cáo với thủ trưởng để thủ trưởng trừng trị em” Trần Tuấn Anh khóc không ra nước mắt, biểu cảm đó phải gọi là vô cùng đáng thương.
Lâm Ngọc Linh nhìn biểu cảm của anh ta, giống như cô là mụ phù thủy lúc nào cũng làm hại người khác vậy, cô nhỏ giọng báo cáo với anh ta: “Anh đừng có vu oan cho tôi, tôi không hề tố cáo anh…”
“Vậy là tốt rồi, phất tay một cái, chúng ta vẫn là bạn tốt!”
Trần Tuấn Anh lập tức quay về tư thế cà lơ phất phơ, tay cầm lấy điện thoại, chạy sang một bên nghe.
Thời gian cuộc điện thoại khá dài, đợi hơn mười phút Trần Tuấn Anh mới quay lại phòng bệnh.
Lúc trở lại, sắc mặt Trần Tuấn Anh hơi kỳ “Chu Hoàng Anh… Chu Hoàng Anh đã nói gì với anh vậy?” Lâm Ngọc Linh không nén được sự tò mò, cô bước đến mở miệng dò hỏi anh ta.
“Khụ khụ!” Trần Tuấn Anh ho khan một cái, anh ta không trả lời câu hỏi của Lâm Ngọc Linh mà là ngoắc ngoắc cô ý tá lúc nãy xung đột với Lâm Ngọc Linh: “Cô, qua đây!”
Bỗng dưng bị gọi, cô y tá trẻ không hiểu đang xảy ra chuyện gì, ngưng mắt nhìn chăm chăm khuôn mặt đẹp trai của Trần Tuấn Anh.
Cả gương mặt đỏ bừng lên, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Cô ta đã nhìn Trần Tuấn Anh rất lâu rồi, trong số nhiều người như vậy mà anh ta chỉ gọi mình. Với tư cách là một cô gái độc thân, cô ta không tránh khỏi việc suy nghĩ lung lung, không biết anh ta gọi mình có chuyện gì nhỉ!
Cô ý tá trẻ vội vã để tập tài liệu lên vàn, sửa sang lại bộ quần áo màu trắng của mình một lần rồi thẹn thùng vén tóc ra sau tai, bước nhẹ đến bên cạnh Trần Tuấn Anh: “Anh à, anh gọi tôi có chuyện gì sao?”
Trần Tuấn Anh mỉm cười một cái, hàm răng trắng như sứ lộ ra, nụ cười vừa quyến rũ vừa lạnh lùng.
“Tôi biết cô đã làm xong công việc ở bệnh viện này rồi, từ giờ trở đi cô có thế không đi làm nữa”
Y tá không hiểu anh ta đang nói gì: “Anh à.. anh đang nói gì vậy?”