Ông Xã Là Chiến Thần
Sau khi ăn xong bữa ăn khuya, Lâm Ngọc Linh đi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm ở trên giường, nhìn về phía Chu Hoàng Anh đang có một cuộc họp video cách đó không xa, trong lòng cảm thấy mọi thứ yên tĩnh đến bất ngờ.
Gô lại nghĩ đến câu hỏi mà Tiêu Thành Đạt đã từng nói với cô, đuôi lông mày bỗng dưng cong lên, cô nở một nụ cười yếu ớt thản nhiên.
Dường như chỉ những khi có anh ở bên cạnh, cô mới có thể chân chính cảm nhận được cái gì là yên tĩnh.
Trong ba ngày liên tiếp, Lâm Ngọc Linh đều không đi đến khu huấn luyện, chỉ năm ở nhà lười biếng như một con lợn nhỏ.
Thủ trưởng vĩ đại của chúng ta chẳng những không thuyết phục mà thậm chí còn trở thành một con sen, tận chức tận trách nuôi dưỡng con lợn nhỏ của mình. Nếu cô muốn nẵm trong nhà, anh sẽ ở cùng với cô một tấc cũng không rời.
Thẳng cho đến khi Tiêu Thành Đạt gửi đến tin nhắn, trong đó nói ngày mai cô phải tiếp tục “Huấn luyện”. Lâm Ngọc Linh đang ăn khoai tây chiên, hai ngón tay cầm miếng khoai tây đột nhiên khựng lại, miếng khoai tây lập tức rơi xuống mặt đất. Cả người cô cứng đờ giống như đột nhiên tái phát một căn bệnh nào đó, ngã nhào lên ghế sô pha Chu Hoàng Anh vẫn hồn nhiên không biết chuyện gì vừa xảy ra. Anh cảm thấy vô cùng căng thẳng, nâng cô dậy ôm vào trong lòng: “Lâm Ngọc Linh! Lâm Ngọc Linh, sao vậy?”
“Ô…” Cô run rẩy ngẩng đầu, rồi lại run rẩy giơ lên điện thoại di động Người đàn ông cầm lấy điện thoại di động, trong tin nhắn chỉ có vỏn vẹn bốn chữ đơn giản “Ngày mai huấn luyện”. Đây quả thật là tác phong làm việc của Tiêu Thành Đạt, nếu có thể diễn đạt trong một vài từ thì tuyệt đối sẽ không nói nhiều thêm bất kỳ từ nào, nếu có thể sử dụng phương thức ra mệnh lệnh để giải quyết vấn đề thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất kỳ ai Chu Hoàng Anh còn nhớ rõ lúc trước khi mình đối đầu với Tiêu Thành Đạt, hai người bọn họ nói chuyện gần cả ngày trời mà vẫn không vượt quá mười câu, tất nhiên kết quả cuối cùng là lấy thất bại để tuyên bố chấm dứt.
“Ngày mai anh đưa em đến khu huấn luyện”
“Hả?” Lâm Ngọc Linh suýt chút nữa nổ tung: “Anh đưa em đi sao?”
“Ừm, anh cũng nên đi một chuyến, gặp lại người bạn cũ này”
Trước kia Lâm Ngọc Linh đã nghe Linh nói qua về chuyện này. Huấn luyện viên nhà mình từng rèn luyện cho người của quân khu, vì vậy việc quen biết Chu Hoàng Anh là điều vô cùng bình thường. Tuy nhiên… Một nhân vật lớn như anh mà đi đến khu huấn luyện..
Lâm Ngọc Linh đã tưởng tượng ra một tập truyện hơn 35 nghìn chữ về việc ngày mai anh sẽ giống như một ngôi sao nổi tiếng bị bao vây trong buổi họp báo như thế nào.
Tuy nhiên, rất hiển nhiên là cô đã lo lắng nhiều rồi.
Hôm sau.
Chu Hoàng Anh đội mũ, đeo kính râm, lại thay một bộ quần áo thường ngày cực kỳ rộng. Lúc này trông anh hoàn toàn không hề giống dáng vẻ của một thủ trưởng chút nào, ngược lại giống như một diễn viên với khí chất mạnh mẽ quanh người dù đã đeo kính râm gần như không thị rõ khuôn mặt nhưng lại khiến người ta không thể không cảm thán ông trời bất công.
Đã che mà còn đẹp trai như vậy.
Có Linh lái xe, Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh an tâm ngồi ở ghế sau.
Đường đi đến khu huấn luyện thật ra có hơi lâu, chắc cũng phải đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa. Tuy rằng ngày hôm nay không phải chờ quá nhiều đèn đỏ, mặc dù có vận may tốt đến thế này nhưng vẫn phải đi đường hơn mười phút.
Giống như mọi ngày, Linh không đi vào khu huấn luyện cùng bọn họ mà lái xe đến ga ra dưới tầng hầm Dọc theo đường đi, Lâm Ngọc Linh vẫn luôn sợ hãi có người nhận ra Chu Hoàng Anh.
“Hồi hộp đến vậy sao?” Nhìn hai tay của cô vẫn luôn run lẩy bẩy, Chu Hoàng Anh cảm thấy có hơi buồn cười “Em sợ có người nhận ra anh, sau đó..
Chắc chắn nơi này sẽ biến thành một buổi họp báo.”
Không hiểu trong đầu người con gái đang nghĩ linh tinh cái gì, người đàn ông chỉ vươn tay khế vuốt vài sợi tóc của cô, tiếp đó buông xuống cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang bất an nên run rẩy của cô, dẫn cô đi vào.
trong thang máy, ấn nút một tầng nào đó.
Lâm Ngọc Linh nghi hoặc nghiêng đầu, làm sao anh biết được số tầng văn phòng của Tiêu Thành Đạt?
Tiêu Thành Đạt này có tính tình khá quái dị và luôn thích ở một mình. Lúc trước anh ta từ chối làm việc ở văn phòng của trưởng phòng khu huấn luyện, chuyển đến tầng nơi anh ta đang ở bây giờ.
Leng keng —— Thang máy vang lên tiếng kêu nhắc nhở sắp mở cửa.
“Huấn luyện viên Thành Đạt, tôi cầu xin anh. Chỉ cần anh để tôi học tập ở chỗ anh, tôi có thể làm bất cứ điều gì”
Giọng nói này có vẻ quen tai. Là của Tạ Miên sao? Cửa thang máy còn chưa hoàn toàn mở ra, Lâm Ngọc Linh đã tò mò nhìn ra bên ngoài từ khe cửa. Quả nhiên là Tạ Miên.
Cô ta đang mặc một bộ lễ phục màu đỏ, đi đôi giày cao gót cao đến mười hai phân, đang cầu xin Tiêu Thành Đạt.
Mà ở trước mặt cô ta là mấy vệ sĩ của Tiêu Thành Đạt, bọn họ đang túm chặt lấy cô ta, không cho cô ta tiến lên phía trước.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Lâm Ngọc Linh nhìn Tạ Miên: “Cô… Cô làm sao.
vậy?”
“Cô đã đến rồi, cô mau lại đây.”
Trước tiên Tiêu Thành Đạt liếc mắt nhìn về phía Lâm Ngọc Linh, tiếp đó tầm mắt mới dừng ở trên người Chu Hoàng Anh.