Ông Xã Là Chiến Thần
Mặc dù nước mưa khiến mắt cô trở nên mờ mịt, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra hai người đó là Chu Hoàng Anh và Tạ Miên.
Điểm khác lạ duy nhất là cả người Tạ Miên ướt nhẹp nước mưa, nước da vô cùng nhợt nhạt, đang nép vào trong lòng Chu Hoàng Anh.
Nhìn hình ảnh hai người đang ôm nhau, nụ cười vui vẻ ban đầu trên khuôn mặt Lâm Ngọc Linh dần cứng lại Trong lòng chợt dậy lên chút chua xót.
Trong lúc cô vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ, Chu Hoàng Anh đã bế Tạ Miên đi tới, hơi chau mày: “Không phải anh đã bảo em ở trong lều sao? Sao đột nhiên lại đi ra?”
Lâm Ngọc Ánh gạt đi vẻ mất tự nhiên, liền giải thích: “Em lo lắng cho hai người, cho nên mới muốn lên núi tìm…”
“Em lại quên mất lời hứa của chúng ta rồi, thật không nghe lời gì cả!”
“Thực… thực xin lỗi!” Cô thấp giọng xin lỗi, ánh mắt thoáng liếc nhìn Tạ Miên nằm trong vòng tay anh, phát hiện trên mắt cá chân cô ta đang quấn băng: “Cô ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Khi anh lên núi tìm thì thấy cô ấy đã trượt xuống sườn núi và bị thương.” Chu Hoàng Anh trầm giọng giải thích, có vẻ như vết thương không hề nhẹ.
Não của Lâm Ngọc Ánh nổ một tiếng “bùn, trong lòng tràn ngập hổ thẹn: “Đều tại em, em không nên để Tạ Miên ra ngoài chơi với chúng ta, bây giờ lại còn hại cô ấy bị thương”
“Đừng nghĩ nhiều, đây là do cô ấy tự quyết định, việc lên núi cũng là do cô ấy tùy tiện đưa ra, không liên quan gì đến em.” Chu Hoàng Anh không muốn thấy cô tự trách mình như vậy, liền lên tiếng nhắc nhở: “Em có mang theo hộp y tế không? Anh nghĩ hiện tại thay vì nói nhiều như vậy, thì tốt nhất là nên giúp cô ấy chữa trị thì hơn!”
Lâm Ngọc Linh lau đi những giọt không biết là mưa hay nước mắt đọng lại trên mặt, nhanh chóng gật đầu nói: “Em có mang để phòng khi có chuyện ngoài ý muốn, anh đưa Tạ Miên vào trong trước đi.”
Vào trong lều, Lâm Ngọc Linh lấy quần áo dự phòng thay cho Tạ Miên, lau sạch vết bẩn trên người cô ta. Còn Chu Hoàng Anh thì tự tay sơ cứu vết thương ở chân cho Tạ Miên, anh đã từng học qua một số kĩ thuật sơ cứu cơ bản hồi còn ở quân khu.
Nhìn những ngón tay xinh đẹp của Chu Hoàng Anh dịu dàng xoa nhẹ bàn chân trắng nõn của Tạ Miên, trong lòng Lâm Ngọc Linh không biết có phải vẫn luôn có gai hay không mà trở nên vô cùng khó chịu.
Cô không khỏi thấp giọng phàn nàn: “Anh cần phải xoa bóp cẩn thận như vậy sao?”
“Vết thương ở chân của cô ta rất nghiêm trọng. Điều kiện ở đây rất đơn sơ, nên anh chỉ có thể tạm thời sử dụng phương pháp điều trị này rồi đưa đến bệnh viện sau” Trong khi nói, Chu Hoàng Anh thậm chí còn không nhìn vào Lâm Ngọc Linh Điều này khiến Lâm Ngọc Linh cảm thấy như bị coi nhẹ, không biết tại sao, cô lại không thể nhìn nổi việc Chu Hoàng Anh xoa bóp cho Tạ Miên.
Cô đề nghị: “Vậy anh có thể dạy em cách xoa bóp không? Em là phụ nữ nên chắc sẽ dịu dàng hơn anh, để em đến giúp Tạ Miên, có được không?”
Mà Chu Hoàng Anh lại đang chăm chú quan sát huyệt đạo trên bàn chân của Tạ Miên, không biết đang nghĩ gì mà không nghe thấy lời Lâm Ngọc Linh nói, cũng không đáp lại cô.
Lâm Ngọc Linh cản chặt môi dưới, trong lòng thoáng cảm thấy ghen tị.
Thử hỏi, nếu chồng bạn đi xoa bóp mắt cá chân của người phụ nữ khác và thậm chí còn phớt lờ bạn, thì bạn có cảm thấy khó chịu không?
Lâm Ngọc Ánh bất đắc dĩ bước tới lắc lắc cánh tay Chu Hoàng Anh: “Anh nói đi, rốt cuộc là có được không…”
“Đừng có quấy rối!” Hành động của cô đã phân tán sự chú ý của Chu Hoàng Anh, giọng điệu của anh chợt trở nên nghiêm nghị khó thấy: “Lâm Ngọc Linh, hiện tại trước mặt anh chỉ là một bệnh nhân mà thôi, anh có nghĩa vụ phải chữa trị tốt cho cô ấy”
Sự uy nghiêm không kiềm được của Chu Hoàng Anh khiến Lâm Ngọc Linh sợ hãi, miệng cô mếu máo đầy oan ức, nếu là trước đây, chỉ cần cô khẽ thay đổi sắc mặt là Chu Hoàng Anh sẽ đến dỗ dành cô ngay, nhưng bây giờ, anh lại phớt lờ cô.
Thực ra, trong lòng Chu Hoàng Anh đã sớm muốn đi an ủi Lâm Ngọc Linh, nhưng không thể bỏ qua việc xoa bóp cho Tạ Miên được, anh là một thủ trưởng, người luôn mang nặng trách nhiệm phục vụ nhân dân.