Ông Xã Là Chiến Thần
“Lời này của ông là có ý gì, phải có biện pháp giải quyết chứ?” Chu Hoàng Anh đưa tay năm lấy cổ áo bác sĩ, tính khí hết sức nóng nảy.
“Ngài… Ngài trước đừng có gấp, chúng.
tôi đã phái người nhanh chóng cầm máu tới, mời ngài kiên nhẫn chờ một chút.’ Bác sĩ sợ hãi run rẩy nói “Biết rõ sẽ có loại chuyện này trước đó sao không chuẩn bị sẵn sàng, trách nhiệm thuộc về bệnh viện các người không làm tròn bổn phận!” Chu Hoàng Anh thấp tiếng rống giận, anh ấy dùng sức đấm mạnh vào hộc tủ, “Tôi cảnh cáo ông, nếu như người phụ nữ của tôi xảy ra chuyện gì không may, tôi sẽ đem bệnh viện này san thành bình địa!”
Bác sĩ bị kinh sợ nhanh chóng cầu xin tha thứ, Chu Hoàng Anh gương mặt vô tình, anh có thể chờ, nhưng Lâm Ngọc Linh lại không thể !
“Anh Hoàng Anh, để cho em thử một chút đi!” Đang lúc gấp rút, Tạ Miên đang đứng ở một bên đột nhiên mở miệng đề nghị.
Chu Hoàng Anh hướng tầm mắt tới, Tạ Miên liền vội vàng giải thích: “Em vẫn luôn chưa từng nói ra, em là loại máu RH.”
Sau đó, Tạ Miên đi thử máu, chắc chắn loại máu phù hợp với Lâm Ngọc Linh có thể quyên hiến, cô ta cũng không có chút nào do dự, liền đi vào phòng cấp cứu.
Sau khi truyền máu xong, sắc mặt Tạ Miên có hơi tái nhợt, nhưng thời điểm thấy Chu Hoàng Anh, cô ta vẫn giống như cũ miễn cưỡng mỉm cười một chút: “Quá tốt, bác sĩ nói Lâm Ngọc Linh đã khôi phục bình thường, anh không cần quá lo lắng.”
Chu Hoàng Anh nhàn nhạt nói một tiếng “Cám ơn, sau đó nói một câu, “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cho cô uổng công sức đã bỏ ra, chút nữa tôi sẽ để cho Trần Tuấn Anh mang một ít đồ dinh dưỡng cùng tiền mặt bồi thường cho cô.”
Tròng mắt Tạ Miên buông xuống, hết sức chân thành mở miệng: ‘Anh Hoàng Anh, anh nghĩ em là loại người gì, em không phải là vì những thứ này mới hiến máu, em thật hy vọng Lâm Ngọc Linh bình phục…”
“Những thứ này đều là chuyện của cô, tôi không có hứng thú tìm hiểu.” Sắc mặt Chu Hoàng Anh vẫn lạnh tanh như cũ.
Lúc này, y tá từ trong phòng bệnh đi ra, cô ta lộ ra vẻ mặt vui mừng nói: “Lâm tiểu thư đã tỉnh lại rồi!”
Ngay sau đó, Chu Hoàng Anh mới giống như sống lại, anh ấy đang muốn xông vào phòng bệnh, y tá lại mở miệng nói một câu: “Lâm tiểu thư nói, muốn thấy cả hai người.”
Chu Hoàng Anh quay đầu nhìn Tạ Miên đang yên lặng che chỗ bị kim lấy máu rút ra trên cánh tay một cái, suy tư, trầm giọng phân phó nói, “Nếu như cô không chuyện gì thì cùng tôi đi vào.”
” Được!” Tạ Miên đáp ứng thống khoái.
Trên giường bệnh, Lâm Ngọc Linh mới vừa thanh tỉnh sắc mặt tiều tụy, Chu Hoàng Anh thận trọng đỡ cô lên, dò hỏi: “Em còn đau không? Có khó chịu chỗ nào hay không?
Đói bụng không, muốn ăn cái gì không để anh tự mình làm cho em!”
Lâm Ngọc Linh ‘Phốc xuy’ một tiếng bật cười, cô chậm rãi giơ tay lên bưng kín khuôn mặt mình lại, giọng khàn khàn lợi hại: “Yên tâm đi, em đã không đau, không cần khẩn trương như vậy!”
Chu Hoàng Anh cầm lấy tay cô ấy đặt ở vị trí tim mình: “Em còn không biết xấu hổ mà nói như vậy? Em xem anh đã bị em dọa sợ thành hình dạng gì rồi đây!”
Quả nhiên, tìm Chu Hoàng Anh đập nhanh hơn người thường!
“Lâm Ngọc Linh, anh Hoàng Anh rất lo lắng cô, thời điểm cô được đưa vào phòng cấp cứu anh vẫn luôn chờ ở bên ngoài không rời đi.” Tạ Miên đi tới trước nói chuyện giúp.
Lâm Ngọc Linh đem sự chú ý chuyển tới trên người cô ta, ánh mắt khó nói nên lời mịt mờ: “Tôi nghe y tá nói cô là người hiến máu cho tôi?”
Tạ Miên không chối.
“Cám ơn cô.” Lâm Ngọc Linh lần đầu tiên nói cám ơn với cô ấy.
“Khách khí cái gì, cô là bạn tốt của tôi đấy!” Tạ Miên nắm lấy tay Lâm Ngọc Linh, cô ta nghĩ mà sợ nói: “Thật may cô không có chuyện gì, nếu không tôi thật sự sẽ thấy khổ sở tới chết.”
Tạ Miên ân cần làm Lâm Ngọc Linh có chút không quen, giọng cô ấy vẫn rất công thức hóa như cũ: “Lần này coi như là tôi thiếu cô một cái ân tình, nếu như cô có yêu cầu gì đại khái có thể nói ra, chỉ cần trong phạm vi tôi có thể làm được.”