Ông Xã Là Chiến Thần
“Tôi xem ai trong các người dám động vào cô ấy!”
Giọng nói khủng khiếp của Chu Hoàng Anh giống như là từ trong địa ngục phát ra, còn bọn vệ sĩ gắng gượng đến mấy cũng bị dọa cho đến nỗi lui hết về phía sau.
“Chu Hoàng Anh, con bây giờ là muốn tạo phản phải không!” Ông Chu hoàn toàn nổi giận, bật dậy khỏi ghế với một tiếng rít lớn.
“Ông nội, ông đừng quá ức hiếp người quá đáng, người ta là do con lựa chọn. Nếu ông xem trọng con thì đừng đụng đến cô ấy: Chu Hoàng Anh giọng cực mạnh nhắc nhở ông ấy “Con vì nó mà cam chịu bị phạt?”
Nghe ông Chu hỏi câu hỏi đó, Chu Hoàng Anh không chút suy nghĩ mà đồng ý nói “Có thể”
“Không thể được!” Sở Nhược Phi vốn là đang xem kịch, nghe thấy chủ đề này, bà ta vội vàng đi ra cầu xin tha thứ: “Ba, Hoàng Anh là đích tôn duy nhất của nhà họ Chu chúng ta, hơn nữa còn là thủ trưởng, cái này không thể đánh hư được, muốn đánh thì phải đánh con đàn bà đê tiện kia, chính nó đã câu dẫn Hoàng Anh!”
Ông Chu chống gậy thật mạnh, đôi mắt giống như chim ưng, ông ấy bình tĩnh một hồi, lúc này mới lên tiếng nói:”Ta có thể bỏ qua cho Lâm Ngọc Linh, nhưng điều kiện là cháu cùng cô ta phải tách nhau ra, hơn nữa phải bảo đảm sau này không có bất kỳ dây dưa rễ má nào, nhanh chóng cùng Tạ Miên kết hôn!”
Đôi môi màu đỏ của Lâm Ngọc Linh thành một đường thẳng, trong tròng mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, để cho cô rời đi Chu Hoàng Anh căn bản là không thể!
Cô đang muốn nói chuyện, lại không nghĩ rằng Chu Hoàng Anh đứng lên phía trước người cô, nhàn nhạt mở miệng nói:”Đã muộn.
“Con có ý gì? Là muốn tiếp tục đối nghịch với chúng ta sao?” Ông Chu có chút kích động:”Chu Hoàng Anh, con vạn lần đừng bao giờ hối hận về quyết định lần này, dù sao ông lão như ta đến tuổi này không có việc gì là không làm được, có chính là thời gian cùng con giằng co!”
Chu Hoàng Anh không chính diện đáp lại ông Chu, mồm miệng hết sức rõ ràng phun ra một chuỗi số thứ tự.
Gia đình nhà họ Chu nghe xong mặt đầy sự khó hiểu, duy chỉ có Lâm Ngọc Linh nghe được, sắc mặt liền trở nên quỷ quyệt khó lường.
Chu Thẩm Sơn nhẹ giọng dò hỏi: “Con trai, con đây là có ý gì?”
Chu Hoàng Anh hơi liếm môi, mắt dòm thì phải giải thích, Lâ Ngọc Linh đột nhiên nhào tới, chợt bưng kín miệng anh vào, ngăn cản không cho nói: “Hoàng Anh, anh đừng xúc động, không thể nói được đâu!”
Chu Hoàng Anh nắm lấy tay cô hạ xuống, nghiêm túc nhìn cô: “Ngọc Linh, trước kia không nói là sợ đối với em sẽ tạo ra ảnh hưởng, nhưng không nói thì sẽ không chọt rách giấy, bây giờ vì tương lai của chúng ta nhất định phải nói ra.”
Lâm Ngọc Linh băn khoăn nhìn anh: “Thật sự là chỉ còn có con đường này sao?”
“Đừng sợ, tin tưởng anh.”
Anh nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp xua đi sự lạnh giá trong lòng Lâm Ngọc Linh, anh không có nhiều thời gian để giải thích thêm nữa.
Ông Chu nhìn cực kỳ hoang mang và bối rối, ông ấy nóng lòng muốn mở miệng ra hỏi: “Hai đứa… rốt cuộc là đang giở trò quỷ dị gì, mới vừa rồi dãy số kia có nghĩa là gì vậy!”
“Là số thứ tự trên giấy kết hôn của con nh.” Chu Hoàng Anh không do dự nói.
Số thứ tự giấy kết hôn..
Nghe được mấy chữ này, mọi người tựa như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt tái nhợt sững sờ ngay tại chỗ.
Ngọc Linh bất lực đưa tay đỡ trán, nhưng vẫn không ngăn cản, cuối cùng vẫn lên tiếng.
Tạ Miên là người đầu tiên có phản ứng, nước mắt tích tụ trong hốc mắt, môi run run hỏi: “Hai người… hai người đã kết hôn rồi sao?”
“Không sai.” Chu Hoàng Anh thản nhiên gật đầu một cái, anh đưa tay ôm lấy bả vai của Lâm Ngọc Linh, tuyên bố: “Trừ không cho em một hôn lễ trịnh trọng ra, những thứ khác hết thảy chúng ta đều đã làm, đáp án như thế này có khiến em hài lòng không?”
Lời nói đơn giản này của anh dường như tưới thêm dầu vào lửa.
Ông Chu ngồi tại ngay trên mặt đất tức giận, Sở Nhược Phi vẫn như cũ không dám lời của con mình nói: “Hoàng Anh, con không muốn kết hôn nên ăn nói bậy bạ phải không? Con nếu không muốn kết hôn, chúng ta có thể chậm lại một chút…”
Chu Hoàng Anh lạnh lùng phá vỡ sự ảo tưởng duy nhất của bà ta: “Mẹ, dáng vẻ của con, giống như là đang nói đùa sao?”