Ông Xã Là Chiến Thần
Vốn dĩ cô hầu nhỏ đó còn đang ngáp triền miên khi đi mở cửa, nhưng sau khi cô ta nhìn thấy Tạ Miên đang đứng trước cửa thì cô ta tỉnh táo trở lại ngay lập tức, cô ta nhìn chằm chăm Tạ Miên bằng ánh mắt như nhìn thấy con ma nào đó vậy, phản xạ tự nhiên đầu tiên của cô ta chính là phóng thẳng vào trong biệt thự.
Không bao lâu sau thì Sở Nhược Phi và ông cụ Thanh gấp rút chạy từ bên trong biệt thự ra.
“Úi chà, Miên Miên à, lúc người hầu nói cho tôi nghe tôi còn không tin nữa đấy, nào.
ngờ cháu đang đứng ở đây thật!”. Sở Nhược.
Phi nhìn thấy cô ta đứng ở ngoài cửa lên hoảng hốt thốt lên.
Tạ Miên đã bị lạnh đến mức đôi môi trắng bệch và run cầm cập, nhưng cô ta vẫn cố gắng nở nụ cười: “Dạ cháu chào cô, cháu chào.
ông”
Rõ ràng là ông cụ Thanh đã bị cô ta làm cho giật mình rồi: “Cháu bị gì thế này! Nếu như đến đây rồi thì tại sao lại không vào trong ngồi đi?” Kế đến ông ấy nhìn vệ sĩ bằng ánh mắt tức giận: “Còn cậu nữa, cậu làm việc kiểu gì đấy? Như vậy mà còn không biết đi bẩm báo cho bọn tôi một tiếng à?”
Vệ sĩ liền hoảng hốt xin tha thứ: “Đây là do cô Miên yêu cầu, cô ta nói là không muốn làm phiền hai người nghỉ ngơi”
Ông cụ Thanh liền hoảng hồn và nói: “Là như vậy thật à?”
“Ông, cô, Miên Miên chỉ là đột nhiên cảm thấy nhớ hai người, nên cháu đã không kiềm chế bản thân của cháu để đến tìm hai người.
Nhưng bình thường ông với cô đã rất khổ cực.
rồi, cháu không thể không hiểu chuyện mà làm phiền hai người như vậy được, dù sao đi chăng nữa có thế đứng ở đây vì hai người cũng là niềm vinh hạnh của cháu”. Tạ Miên nói ra lời đó, tỏ dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Lời nói của cô ta đã hoàn toàn lay động Sở Nhược Phi và ông cụ Thanh rồi.
Sở Nhược Phi liền bước lên trước để chà sát bàn tay nhỏ của cô †a và đau lòng mà nói: “Cháu gái ngốc à, tôi với ông của cháu biết được tâm ý đó của cháu là được rồi, lần sau cháu không được làm những chuyện ngu xuẩn đến mức như vậy nữa biết chưa? Mau vào trong nhà đi cho ấm áp hơn chút!”
“Đúng vậy, mau vào trong nhà đi!” Ngay cả ông cụ Thanh có thân phận cao quý đó cũng nhường chỗ cho Tạ Miên bước vào trong nhà.
“Cảm ơn ông, cảm ơn cô, có hai người tốt thật đấy!” Đôi mắt của Tạ Miên chớp nhoáng.
những giọt nước mắt cảm ơn ân tình, sau đó cô ấy vô cùng thân thiết mà bước vào bên trong biệt thự của bọn họ.
Chỉ là sau khi quay người lại thì bên trong ánh mắt của Tạ Miên bộc lộ ra một chút lạnh nhạt.
Kế khổ nhục luôn luôn là thứ lay động lòng người nhất mà.
Với kế hoạch này cùng phản ứng của hai người Sở Nhược Phi và ông cụ Thanh đã chứng minh rằng công sức chịu lạnh ở bên ngoài trong suốt hai giờ vừa qua của cô không bị uổng phí.
Sau khu bước vào nhà họ Chu, Sở Nhược.
Phi liền gấp rút kêu cô hầu chỉnh lại nhiệt độ của máy lạnh và đi lấy thảm ra. Tiếp theo đó chính là đích thân Sở Nhược Phi chăm sóc cho Tạ Miên, sự nhiệt tình đó của bà ta có thể sánh như lúc bà ta chăm sóc cho con ruột của bà vậy.
Sau đó Tạ Miên lấy phần cháo dưỡng sinh do người hầu trong nhà cô ta làm và nói với vẻ mặt rất chân thật: “Cháu biết được răng từ trước đến nay, ông với cô đều rất chú trọng việc dưỡng sinh, phần cháo này là do chính tay của cháu tự tập tành học nấu, cháu muốn hai người giúp cháu ăn thử ạ.
Khổ một nỗi sau khi trải qua khoảng thời gian nhọc nhãn suốt cả buổi sáng, e là phần cháo này đã nguội cả rồi, làm phiên cô hầu vào trong đó hâm nóng lại giúp ạ”
Sau khi nghe xong lời nói đó của cô ấy, Sở Nhược Phi và ông cụ Thanh nhìn đối phương một cái, thiện cảm của hai người đối với Tạ Miên đã tăng lên rất nhiều rồi “Cháu có tâm thật đấy!” Ông cụ Thanh khen thưởng cô ta không ngừng.
“Ông đây là nói lời gì vậy, về sau Miên Miên còn muốn đi học và làm được nhiều thứ hơn cho hai người nữa cơ!” Tạ Miên hơi cúi đầu xuống, ai ai cũng có thể nhìn thấy được sự khiêm tốn của cô ta: “Chỉ là cháu không biết về sau cháu có cơ hội này hay không..”
“Đương nhiên là có rồi, đợi về sau cháu gả cho Hoàng Anh rồi thì hãy đến chỗ của tôi mỗi ngày” Sở Nhược Phi mỉm cười nói rằng.
Tạ Miên bặm chặt môi lại và hơi uất ức nói rằng: “Tuy rằng suy nghĩ của cô là tốt đấy, nhưng dù sao đi chăng nữa thì đây cũng không phải là ý của anh Hoàng Anh, bây giờ anh ta thích Lâm Ngọc Linh đến mức như vậy, chắc là cháu sẽ không còn có cơ hội đó nữa rồi.”
“Cháu không được nói như vậy, cháu lại quên rằng trước đó cô đã hứa chuyện gì với cháu rồi sao?” Säc mặt của Sở Nhược Phi nghiêm túc và nói với cô ta.
Tạ Miên khẽ lắc đầu, sau đó cô ta lại thở dài và như có chút e sợ mà lấy cái điện thoại ở trong túi ra và đưa cho hai người ở trước mắt: “Lần này không phải là cháu nói bậy nói bạ đâu ạ, trợ lý của cháu tình cờ gặp được hai người, còn nói là bây giờ hai người đã sống cùng với nhau rồi”
Khi nghe thấy thế, Sở Nhược Phi và ông cụ Thanh liền kinh ngạc và nhìn sang chiếc điện thoại