Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 322




Khoảng một giây sau, không biết cái ghế hộp bên cạnh bị mở ra thế nào, Lâm Ngọc Linh bị ép vào trong rồi đóng cửa!

Cô định hét lên nhưng mũi miệng đều bị một bàn tay to chặn lại: “U..”

“Ngậm miệng lại nếu cô không muốn bị bắt” Nam nhân lạnh lùng nhắc nhở.

Lúc này Lâm Ngọc Linh mới im lặng, cô sợ hãi cảm nhận được những vệ sĩ kia đang ở gần chỗ cô, Hình như là tìm một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng của Lâm Ngọc Linh, bọn chúng tức tối hét lên: “Mẹ nó, vừa rồi là ai nói ở đây có người hả? Ra đây đi? Ngay cả một mảnh vải cũng không thấy là sao!”

“Thưa anh, vừa rồi em vẫn còn thấy mà.

“Câm miệng, đồ vô dụng! Tiếp tục tìm Ngay sau đó tiếng bước chân lại lộn xộn hơn, chưa đầy một phút sau thì biến mất Nguy hiểm trước mắt đã được giải quyết rồi, Lâm Ngọc Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người cô đều toát hết cả mồ hôi lạnh, tâm trí cũng dần hồi phục lại trong giây lát.

Lúc này cô mới nhận ra mình bị nam nhân nhốt vào cái ghế hộp vừa nhỏ vừa kín mít thế này, người anh ta đè chặt vào cô, mắt không ngừng nhìn cô, đôi môi mỏng vẫn không ngừng đùa giỡn.

Lâm Ngọc Linh vừa trải qua một kiếp nạn lớn mà anh ta lại như thấy một trò đùa vậy.

“Buông tôi ra!”

Ánh mắt Lâm Ngọc Linh phẫn nộ nhìn hãn ta, đẩy mạnh nam nhân đang đè lên người mình.

Nam nhân cũng không có cáu gắt gì, chỉ giương đôi lông mày nói: “Đúng là một con nai nhỏ vong ân phụ nghĩa, nhanh vậy đã quên vừa rồi ai là người cứu cô à?”

Lâm Ngọc Linh lạnh lùng nói: “Tôi càng không thể quên là ai làm tôi suýt nữa bị bắt!”

Nếu không phải người đàn ông trước mặt chặn lại, thì có lẽ cô cũng đã chạy thoát rồi.

Lâm Ngọc Linh không muốn đôi co nữa, vừa rồi trong lúc hoảng loạn cô cũng nhìn thấy cánh cửa lớn, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để chạy trốn.

“Dù gì đi nữa, vừa rồi tôi đụng phải anh, anh lại cứu tôi, cho nên hòa!” Lâm Ngọc Linh đẩy người đàn ông đang chăn ở cửa ra, lạnh lùng vô tình nói: “Cứ coi như hôm nay chúng †a chưa từng gặp nhau, nếu anh dám truyền ra ngoài nữa chữ, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”



Cô vừa nói xong, đang muốn mở cửa để rời khỏi thì eo cô bị một lực mạnh mẽ ôm lại, trời đất vẫn quay, cô lại lần nữa đập vào thành ghế, cơ thể của người đàn ông lại lần nữa đè xuống người cô.

Anh ta lại sờ soạng Lâm Ngọc Linh nhưng lần này càng quá đáng hơn, tay anh ta vuốt ve gò má Lâm Ngọc Linh Biểu cảm và động tác vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển!

Trong lòng Lâm Ngọc Linh xuất hiện một dự cảm không lành, vừa định chống cự thì bỗng nhiên cảm thấy đầu mát mát, ngay lập tức một bộ tóc giả màu đen xuất hiện trước mắt cô.

Cô lấy tay sờ lên đầu, đúng là tóc giả không thấy nữa, không biết nó đã ở trong tay người đàn ông đó từ khi nào.

Anh ta vừa cử động một cách chậm rãi, vừa cười như đã tính toán trước, nói: “Đúng là phụ nữ, con nai nhỏ cô thú vị hơn nhiều so với tưởng tưởng của tôi, cô là người đầu tiên dám dùng cái khẩu khí này để uy hiếp tôi đấy!”

Lâm Ngọc Linh tính trăm phương ngàn kế cũng không tính đến thân phận của mình bị vạch trần lại còn năm trong tay của người đàn ông lạ mặt nữa Mặt Lâm Ngọc Linh đỏ bừng bừng, tức giận hét lên: “Mèo bắt chuột xen vào việc.

người khác, nếu đã hiểu rồi vậy thì ngậm cái miệng lại, tôi không có thời gian nghe anh nói điên nói dại, trả đồ cho tôi!”

Người đàn ông cười thầm, không biết từ lúc nào tay anh ta lại mò mẫm ở giữa eo cô, lại lấy ra máy ảnh và cây bút ghi âm vì sợ chạy rơi mất nên cố ý dấu ở eo!

Khoảnh khắc đó, Lâm Ngọc Linh hoàn toàn không thể bình tĩnh dược!

Cô chỉ có thể giống như một con sói hét vào mặt anh ta: “Trả cho tôi!”

Người đàn ông nhanh chóng giơ cao tay lên để cô không chạm vào được.

“Cô đúng là rất to gan, lại dám đến đây thu thập chứng cứ cơ đấy?”

Giọng của người đàn ông nói ra rất rõ ràng rành mạch, nhưng bên tai Lâm Ngọc Linh lại giống như giọng của ma quỷ vậy.

Có thể nhìn thấu thân phận mà cô giấu cả đêm không bị phát hiện nhanh như vậy, còn biết trong người cô có máy ảnh và bút ghi âm nữa, người đàn ông này tuyệt đối không thể xem thường được!