Ông Xã Là Chiến Thần
Đến lúc này, Lâm Ngọc Linh cũng không đủ dũng khí để tiếp tục giải thích.
Đối với một người hàng ngày luôn phải sống trong nỗi hốt hoảng lo sợ, ngay cả khi cô có nói lời lừa gạt thì cũng khó có thể mua được lòng tin và sự bình yên bên trong họ.
May mãn thay vào lúc này, người phụ nữ tốt bụng tiến tới giúp họ và nói: “Mọi người đừng sợ, tôi đã đưa bọn họ đến đây, họ muốn làm từ thiện ủng hộ chúng ta”
Nghe những lời bà ấy nói những người ăn xin dường như bớt căng thẳng đi một chút và bọn họ dần tách nhóm ra.
Chung Thành và Lâm Ngọc Linh vội vàng chớp lấy thời cơ để phỏng vấn bọn họ, nhưng vẫn không có ai sẵn sàng hợp tác với họ, bất kể họ hỏi điều gì cũng không có phản hồi, tất cả đều tỏ ra lạnh lùng và chỉ quay đi làm việc của riêng mình.
Thậm chí, có một số người còn tỏ ra khó chịu trước câu hỏi của Lâm Ngọc Linh và đẩy cô ra một cách quyết liệt. May mắn thay, khi cô suýt ngã xuống đất thì Chung Thành đã kịp thời nắm lấy vai cô, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ, đúng không?”
“Không sao đâu” Lâm Ngọc Linh lắc đầu, buồn bã thở một hơi dài: “Đàn anh, không ai muốn hợp tác với chúng ta cả”
“Không sao, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa nghĩ ra cách rồi lại tiếp tục” Chung Thành khẽ nói, anh ta không muốn thấy Lâm Ngọc Linh làm việc quá sức nên chỉ có thể an ủi cô bằng cách này.
Lâm Ngọc Linh không nhịn được, vừa định ngồi xuống chỗ sạch sẽ một chút thì giọng nói sắc bén của người phụ nữ đã vang lên bên tai cô: “Trời ạ! Tân An, con… con làm sao vậy?”
Nghe lời của bà ta, Lâm Ngọc Linh và Chung Thành liếc nhau, nhanh chóng tiếp cận bà ta!
Tân An vừa đầy sức sống thì ngay bây giờ lại yếu ớt nằm trong vòng tay của người phụ nữ, không ngừng cào cấu lên xuống, đau đớn kêu lên: “Ngứa… ngứa quá, khó chịu quá!”
Người phụ nữ hoảng sợ ôm Tân An, nước mắt bà ta rơi lã chã: “Ngứa ở đâu? Làm sao bây giờ? Tân An, con phải cố lên, đừng bỏ mẹ lại một mình..”
“Chị không thể ôm chặt cậu bé như vậy, làm như vậy chỉ khiến cậu bé khó thở hơn thôi!” Lâm Ngọc Linh dùng sức tách họ ra, cô bình tĩnh mở quần áo của Tân An ra thì thấy trên lưng cậu bé dày đặc những đốm đỏ. Cậu bé bị mề đay, hơi thở cô trở nên nghẹn ngào không thể giải thích được: “Đây là bệnh mề đay, phải đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt!”
Người phụ nữ lo lắng đến đố mồ hôi, siết chặt tay Tân An, khó khăn và đau đớn nói: “Bác sĩ… bệnh viện, tôi không có tiền…”
“Tiền không phải là vấn đề, tính mạng mới là điều quan trọng nhất!” Lâm Ngọc Linh lạnh lùng nói, cô và Chung Thành đỡ Tân An ra ngoài.
Bốn người vội vàng chạy về phía bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng hiểu được người phụ nữ này đang lo lắng về điều gì.
Vì trang phục rách nát của bà ta khiến mọi người xung quanh đều bịt mũi và tránh né.
Ngay cả bác sĩ điều trị sắp khám cho Tân An cũng không hài lòng mà hét lên: “Ở đây là bệnh viện, chứ không phải là cái trung tâm từ thiện. Chúng tôi không chữa trị cho những người ăn xin không có tiền trả viện phí!”
Trong lòng Lâm Ngọc Linh tức giận đến bùng nổ, ai cũng là con người, tại sao bọn họ có thể phân chia theo cấp bậc như thế này?
Cô tức giận nhìn chăm chăm bác sĩ, vừa định bắt ông ta cho một lời giải thích rõ ràng thì đột nhiên một bàn tay đập xuống mặt bàn, trong lòng bàn tay có một xấp giấy bạc dày cộm.
Đôi mắt ẩn dưới lớp kính của Chung Thành trở nên sắc bén đến mức Lâm Ngọc Linh cảm thấy xa lạ, anh ta thờ ơ hỏi: “Bệnh này có thể chữa được không?”
“Đương… đương nhiên là có thể!” Bác sĩ bị Chung Thành khí thế mạnh mẽ làm cho sợ hãi, vừa mới phản ứng kịp thì ngay lập tức nhanh chóng thay đổi thái độ: “Là tôi có mắt như mù, mời ngồi!”
Tiền trên đời này có thế điều khiến cả ma quỷ.
Chung Thành đỡ Tân An ngồi xuống ghế, rồi ra lệnh: “Để cho bác sĩ khám!”
“Nào, ngoan!” Bác sĩ bây giờ cũng không ngại bẩn, lấy thiết bị cần thiết ra, kiểm tra Tân An từ trên xuống dưới.