Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 298




Dứt lời, những nụ hôn của anh dày đặc hôn xuống mọi ngóc ngách trên cổ Lâm Ngọc Linh, giống như một quả cầu lửa nóng bỏng, rơi xuống ở đâu thì ở đó đều nóng rực lên.

Thân thể to lớn của anh hạ xuống siết chặt vào cô, Lâm Ngọc Linh cảm nhận rõ ràng được hơi thở dồn dập gấp rút của anh, khó có thể kiểm soát được dục vọng.

Ngon tay thon dài của anh dễ dàng cởi cúc quần áo của cô ra, dò xét vuốt ve nhẹ nhàng vào nơi mềm mại nhất của cô, Lâm Ngọc Linh cản chặt răng để đề phòng cô kêu ra thành tiếng.

“Em đau sao?”

Giọng nói từ tính của Chu Hoàng Anh, tựa như một cây đàn vi-ô-lông tràn đầy sự ân cần, ở chuyện này anh luôn luôn rất cẩn thận tỉ mỉ, cho dù bản thân có nhãn nhịn khó chịu đi nữa thì anh cũng sẽ đặt biệt quan tâm đến cảm giác của Lâm Ngọc Linh.

“Hoàng Anh, buông em ra đi, chúng ta chỉ có một tiếng đồng hồ, không thể trì hoãn công.

việc của anh được, em sẽ đi ngay bây giờ”

Giọng nói của Lâm Ngọc Linh hơi khàn khàn, cô thực sự cảm thấy hơi nguy hiểm vội vàng nhắc nhở anh.

Chu Hoàng Anh đang muốn cô, cúi đầu thấp xuống, trong mắt tựa như mặt biển chứa đầy những vì sao mênh mông, thân thể anh nóng như lửa đốt, trên trán rất nhanh lấm tấm một tầng mồ hôi.

Lâm Ngọc Linh liền cảm thấy đau lòng muốn chết, cô rất sẵn lòng hiến thân cho anh nhưng Chu Hoàng Anh là một người đứng trên ở vị trí cao trong quân sự, bất kỳ công việc nào cũng có khả năng ảnh hưởng đến tương lai của thành phố và đất nước cho nên đối với dục vọng trước mặt anh cũng phải kiềm chế.



Nhưng cô không muốn thấy anh khó chịu như vậy, trước hết cô lấy tay giúp Chu Hoàng Anh lau những giọt mồ hôi trên trán, suy nghĩ tìm tòi giống như chuẩn bị đưa ra một quyết định rất lớn, rồi dựa vào tai anh, thì thầm: “Hoàng Anh, nếu không em dụng phương pháp khác để giúp anh giải quyết nha?”

Nghe lời cô nói, Chu Hoàng Anh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt vô cùng mơ hồ nhìn Lâm Ngọc Linh, một thanh âm trong treo mở thắt lưng của anh ra, sau đó cô lấy tay nắm về hướng hạ thể của anh rồi từ từ thăm dò…

Một lúc sau, dục vọng của Chu Hoàng Anh mới được giải tỏa, và cuối cùng anh cũng bằng lòng buông tha cho Lâm Ngọc Linh, anh ở gần Lâm Ngọc Linh anh như thể chuyển tất cả sức nặng cho cô.

Lâm Ngọc Linh chỉ cảm thấy cánh tay như sắp bị gấy, vừa đau lại vừa nhức.

Mà trên người cô cũng dính mùi kỳ lạ khiến cô khó có thể chịu nỗi May mãn thay, lúc Chu Hoàng Anh hào.

hoãn trở về bình thường đã đưa Lâm Ngọc Linh vào nhà vệ sinh để rửa sạch.

Đến khi Trần Tuấn Anh vào để báo tin tức cho anh, Chu Hoàng Anh đang ngồi ở bàn ăn canh như một người không có việc gì, trong khi Lâm Ngọc Linh đang ngồi sang một bên, một tay chống căm nhìn anh đầy ngưỡng mộ.

Thậm chí không thấy mấy tình tiết ngược cẩu?

Điều này là không khoa học!

“Còn lén lút đứng ngoài cửa làm gì vậy?



‘Vào đi!” Chu Hoàng Anh chậm rãi nói Anh thậm chí còn không nâng mắt lên nhìn về phía cửa, không biết anh đã nhìn thấy Trần Tuấn Anh từ đâu.

“Không phải chứ!” Trần Tuấn Anh nôn ra một câu rồi từ ngoài cửa yên lặng bước vào, anh ta khẽ dựa vào tường cười nói: “Đại cai Kế hoạch này là em cùng với chị dâu nghĩ ra! Thế nào? Anh có ngạc nhiên khi chị dâu xuất hiện không? Có bất ngờ không?”

“Xem ra cậu rất nhàn rồi, nếu có lần khác tôi sẽ ném cậu đi Nam Cực huấn luyện!”

Nghe Chu Hoàng Anh nói những lời này với khuôn mặt không chút biểu cảm, khuôn mặt Trần Tuấn Anh trảng bệch ra như bị sét đánh!

Anh ta nhanh chóng ôm lấy đùi Lâm Ngọc Linh và phản bác nói : “Không được đâu! Nếu em đi rồi thì cuộc sống của đại ca và chị dâu sẽ không có ý nghĩa nữa! Hơn nữa nếu không có em làm thần hộ trợ. Thì hai người sao có thể phát triển nhanh như vậy! Có phải hay không, chị dâu?”

Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ khẽ cười nói: “Ùm, đây là sự thật”

“Đúng vậy! Vẫn là chị dâu của em tốt!”

Trần Tuấn Anh cười mãn nguyện, thấy Chu Hoàng Anh đang ăn cái gì đó rất thơm, anh ta như nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Đúng rồi, canh của em dâu! Canh đâu rồi!”

“Ở trong này” Lâm Ngọc Linh lấy ra một chiếc bát khác từ trong nồi giữ nhiệt, bát này là của Trần Tuấn Anh.

Cô liếc nhìn thời gian trên tay ,mở miệng nói: “Còn mười phút nữa mới đến một tiếng, cậu nhân cơ hội này ăn một ít đi”