Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 291




Vũ Hồng Hoàng bước đến trước mặt ông ấy, kính cẩn lễ phép nói: “Thật xin lỗi, bởi vì tôi lo lăng cho học viên của mình, nên đã tự tiện nghe lén cuộc trò chuyện của hai người một chút. Đáng lẽ ra ở tình huống này tôi nên biết điều rời đi nhưng tôi nghĩ nên thay Lâm Ngọc Linh nói một vài lời.

Tôi biết rất rõ tâm tình của ngài, bởi vì trước đây tôi cũng giống như ngài cảm thấy cô ấy không xứng với Hoàng Anh, nhưng sau.

một thời gian tiếp xúc với Lâm Ngọc Linh, tôi mới nhận ra rằng cô ấy là một cô gái ưu tú đến cỡ nào nào.

Tôi và Dương Viễn huấn luyện cô ấy không có nửa điểm đối xử đặt biệt, rất nhiều lân Lâm Ngọc Linh đều làm đến nơi đến chốn, tôi tưởng cô ấy sẽ bỏ cuộc nhưng không ngờ cô ấy vẫn cố gắng chống đỡ đến cuối cùng! Nếu ngài vẫn không tin lời tôi nói, Dương Viễn, Nguyên Châu Bình và các tân học viên trong lớp đều có thể chứng minh điều đó”

Nghe những lời của Vũ Hồng Hoàng, mặt mày ông cụ Thanh lộ vẻ cảm động.

Ông ấy biết tính khí của Vũ Hồng Hoàng và sẽ không nói dối dù cho trời có sập.

Vũ Hồng Hoàng đặt bàn tay lên vai Lâm Ngọc Linh thể hiện thái độ bảo vệ cô: “Ông cụ Thanh, tôi biết ngài không thích cô ấy, nhưng cơ thể Lâm Ngọc Linh chính là một kỳ tích, mong ngài cho cô ấy thêm thời gian. Có thể bây giờ cô ấy không tạo không nổi sóng gió, nhưng trong tương lai cô ấy nhất định sẽ dựa vào bản thân để trở thành một người xứng đáng với Chu Hoàng Anh”

Lời nói của cô ta làm cho màng nhĩ của ông cụ Thanh bị kích thích, ông ấy vẫn không nhịn được mà cắt ngang: “Vũ Hồng Hoàng, đây là việc nhà của tôi, tôi cảm thấy cô quản hơi nhiều rồi đấy”

“Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn chứng minh cho.

Lâm Ngọc Linh một chút mà thôi” Vũ Hồng Hoàng cúi thấp đầu nói.

Ông cụ Thanh không nói gì, liếc nhìn Lâm Ngọc Linh một cách sâu sắc, ông lên xe và lệnh cho tài xế rời đi.

Nhìn theo chiếc xe đang rời khỏi ga ra, Vũ Hồng Hoàng mở miệng an ủi Lâm Ngọc Linh: “Đừng căng thắng, muốn ông cụ Thanh chấp nhận cô nhất định cần một ít thời gian, nhưng bản chất của ông ấy cũng không tệ, chỉ cần cô cố gảng ông ấy nhất định sẽ có thể nhìn thấy”

Cảm xúc buồn bã của Lâm Ngọc Linh cũng tan biến, cô quy củ cúi cũng kính nói: “Huấn luyện viên Hồng Hoàng, cảm ơn cô vừa rồi đã giúp tôi nói chuyện!”



Vũ Hồng Hoàng sờ sờ đầu của cô: “Cô đừng quá khách sáo, đó là những điều chân thật nhất về cô, tôi chỉ là trình bày giùm cô thôi”

Chính là nhờ kiểu trình bày này mới làm cho Lâm Ngọc Linh cảm kích, trước mặt ông cụ Thanh cô quá mức thận trọng, mỗi câu nói đều phải tự hỏi lại bản thân một lần Cho nên cô không thể nói chuyện với ông cụ Thanh theo cách này, để giải oan cho chính mình.

Lúc này, trong ga ra đột nhiên vang lên tiếng bước chân đều đặn và nhịp nhàng, Hai người theo hướng âm thanh ngẩng đầu lên nhìn lại, thì thấy Chu Hoàng Anh đang nhìn bọn họ ở cách đó không xa, có lẽ là bởi vì chạy, nên lồng ngực anh hô hấp lên xuống hơi lớn.

“Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước có việc” Vũ Hồng Hoàng mỉm cười nói, cô ta sẽ không tiếp tục quấy rầy, vô cùng biết điều rời đi.

Một lúc sau khi cô ta rời đi, trong ga ta chỉ còn có cô và Chu Hoàng Anh, im lặng đến mực dường như một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, đẩy mạnh hai chân hướng tới Chu Hoàng Anh như chạy trốn quá khứ, cả người nhào vào vòng tay anh như một con gấu lớn.

Chu Hoàng Anh bị bước chân của cô làm cho lảo đảo, anh nhanh chóng ổn định lại, bàn †ay ấm áp vòng tay qua eo và thắt lưng của Lâm Ngọc Linh để tránh cô ngã.

Mà trước ngực anh giống như bị cái gì đó ngăn cách, rất đau đớn.

Lâm Ngọc Linh vùi mặt vào lông ngực anh,vừa buồn vừa nói: “Hoàng Anh, mấy ngày nay em rất nhớ anh!”

Nghe cô nói, trái tìm Chu Hoàng Anh tan chảy như ánh sáng mặt trời chiếu vào tảng băng, gương mặt anh dịu dàng khiến người khác phải ngưỡng mộ, giọng nói khàn khàn từ tính đáp lại: “Anh cũng nhớ em”

Lâm Ngọc Linh bị lời nói của anh làm cho cô cười khanh khách không ngừng ngực và cổ của cô đè mạnh hơn lên người Chu Hoàng Anh.

Anh giữ chặt lấy bả vai Lâm Ngọc Linh nhịn không được hỏi: “Cái gì vậy?”

Lâm Ngọc Linh phản ứng lại, vội vàng lấy chiếc cúp ra_như hiến vật tặng cho anh: “Lần này em đã giành được chiếc cúp trong trận đấu! Thế nào, lần này có phải em rất lợi hại không? Em không làm mất mặt thủ trưởng đại nhân chứ?”