Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 279




Cô không nhịn được nữa đau đớn hét lên một tiếng.

Vũ Hồng Hoàng lần đầu tiên không cười khinh thường, ánh mắt cô ta nhìn chăm chút, bình tĩnh ra lệnh: “Cô đừng cử động nữa, trong tình huống này cơ thể cô đã bị suy thoái, những nam sinh các cậu đừng đứng đó khóc lóc nữa kiêng cô ấy về nghỉ ngơi đi”

“Vâng!”

Các nam sinh lau nước mắt rồi thật cẩn thận kiêng Lâm Ngọc Linh lên, Vũ Hồng Hoàng giúp cô che mưa, vài người đang cùng nhau đi về phía ký túc xá.

Điều mà họ đều không biết là có người đứng ở phía sau đang băn khoăn lo lắng, Chu Hoàng Anh nhìn họ biến mất khỏi tâm mắt mình anh mới chịu thu tầm mắt lại.

Nếu có ai đó có thể cảm nhận được trái tim Chu Hoàng Anh thì mới biết được trái tim anh bây giờ đập nhanh hơn người bình thường rất kịch liệt.

Xòe lòng bàn tay ra, mặt trên đã bị những ngón tay của mình bấu đến chảy máu!

Anh thậm chí còn hối hận khi ở lại doanh trại huấn luyện để xem quá trình huấn luyện của Lâm Ngọc Linh.

Nhìn thấy Lâm Ngọc Linh mạnh mẽ chống đỡ rồi cuối cùng là ngất xỉu trên mặt đất, chỉ trong một quá trình ngắn ngủi này không ai biết được Chu Hoàng Anh cũng đã trải qua quá trình đấu tranh tâm lý gay go như thế nào!

Đã bao lần anh muốn buông bỏ hết tất cả lại phía sau để chạy lại ôm cô vào lòng, thậm chí ngay cả khi cổng doanh trại huấn luyện đã mở, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén lại.

Anh biết răng người của ông cụ Thanh đang ở gần đó và sẽ báo cáo tình hình sớm nhất có thể.

Vì vậy, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.



Thời gian trôi qua từng chút một, và cuối cùng anh cũng nghe thấy lời Vũ Hồng Hoàng nói “huấn luyện đủ tiêu chuẩn” rồi thấy cuối cùng họ đã mang Lâm Ngọc Linh trở về.

Lúc này anh mới ngăn hành động của mình lại.

Chợt, mười ngón tay của Chu Hoàng Anh đang nắm chặt cánh cổng lớn, anh cố gắng kìm nén nội tâm đang khích động của mình, môi mỏng chợt tạo thành một vòng cung đầy kiêu hãnh.

Anh biết vợ mình là người tuyệt vời nhất!

Vũ Hồng Hoàng đã chứng nhận cho cô, vì vậy những ngày huấn luyện sau này sẽ không còn tàn khốc như hôm nay nữa.

Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm một chút.

Theo sự ra đi của Chu Hoàng Anh, gió và mưa cũng đang càng ngày càng nhỏ dần, mặt trời trở nên sắc nét, mặt trời ló dạng, trên bầu trời xet qua một dãy cầu vồng xinh đẹp, được mưa gội rửa những đám mây vô cùng sống động.

Tất cả mọi thứ đều đều có dáng vẻ trời quang mây tạnh khác hẳn với ngày có mưa Trong phòng ngủ.

Hôm nay sôi động hơn bao giờ hết, chỉ cần là những học viên vẫn còn ở lại trường mặc kệ là tham gia hay không tham gia khóa huấn luyện lần này, đều ghé đến nơi này.

Lâm Ngọc Linh thực sự quá mệt mỏi cho nên còn chưa chờ đến lúc được kiêng trở về lại thì cô đã ngủ thiếp đi.

Những chuyện xảy ra sau này cô hoàn toàn không biết gì, cô chỉ biết trong giấc mơ bọn họ đang chạy trốn khỏi cơn mưa. Ngủ cũng không được sâu cô mở mắt ra thì thấy rất nhiều người, chuyện này làm cho cô bị hoảng sợ, cô còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Lâm Ngọc Linh! Cậu tỉnh rồi à?” Người vẫn luôn bảo vệ bên cạnh cô, Minh Châu mở miệng nói.



Đầu óc Lâm Ngọc Linh dường như đang muốn nổ tung, đã hoàn toàn không có chút năng lực nào nữa, cô tò mò đánh giá tình hình xung quanh: “Các cậu… sao các cậu đều ở đây vậy?”

Nghe thấy cô nói chuyện, tinh thần các học viên còn thừa lại đều rất phấn khởi, tất cả họ đều đi từ từ đến trước mặt của Lâm Ngọc Linh, lấp hết những khoảng trống xung quanh cô.

“Đùng là thật rồi, tốt quá đi, chúng tớ đã canh giữ cậu suốt một buổi chiều, còn tưởng rằng đêm nay cậu sẽ không tỉnh lại!”

“Cậu đừng nói nhảm vậy chứ, Chu Ngọc Linh của chúng ta là một cô chiến sĩ xinh đẹp, tố chất cơ thể tuyệt đối đạt tiêu chuẩn vượt trội!”

Ngọc Linh, bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi? Có muốn tới đi tìm bác sĩ đến khám cho cậu không?”

Nghe những lời cưng nựng và quan tâm thân thiết của mọi người, Lâm Ngọc Linh chỉ cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Tại sao khi cô vừa mới tỉnh dậy thái độ của mọi người đối với cô lại thay đối như thế này?

Còn có nhóm người của Minh Châu, không phải họ đều có thành kiến với cô sao?

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cô hỏi lại một lần nữa.

Nam sinh đầu trọc tham gia khóa huấn luyện với cô trước đó bị mọi người chỉ trích đã tiến lên giải thích: “Lâm Ngọc Linh, thực ra là lúc đó chúng tớ và huấn luyện viên Hồng Hoàng đã kiêng cậu trở về đây, cậu đã ngủ luôn từ đó đến giờ nên tất cả mọi người ở bên cạnh đều rất lo lắng cho cậu, cho nên chúng tớ đã nhanh chóng sắp xếp bản thân rồi chạy đến bên cạnh để trông coi cậu”

Sau đó, anh ta có chút hơi ngượng ngùng sờ lên cái đầu trọc của mình, và nói thêm: “Thực ra, chúng tớ không có mục đích gì cải Chúng tớ chỉ muốn chính miệng nói với cậu một tiếng, cảm ơn cậu!”