Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 275




“Chúng tớ tin tưởng cậu!” Các cô gái đáp lại một cách quả quyết, ai nấy đôi mắt đều ngấn lệ, không bỏ cuộc nói: “Chúng tớ sẽ ở trường chờ tin vui của cậu”

Ba cô gái nhìn chằm chằm cô với ánh mắt chân thành mong đợi và vô cùng tín nhiệm, sức mạnh vô hình trong cơ thể Lâm Ngọc Linh tăng lên.

Một loại cảm giác chiến đấu đến cùng đột nhiên tự phát.

Ngay cả cảm giác không thoải mái trong cơ thể cũng giảm đi không ít.

Dưới ánh mắt của các cô gái Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng bước ra khỏi ký túc xá.

Bên ngoài trời mưa rất to, vừa ra khỏi cửa mưa đã xối vào đầu, cơn mưa như nuốt chửng con người.

Các học viên cũ đều được đưa trở lại trường, chỉ có học viên mới như họ đang đứng ở trước cửa ướt sũng trong mưa.

Quả nhiên hôm nay có ít tân học viên hơn so với tưởng tượng của Lâm Ngọc Linh.

Lúc trước, Dương Viễn đến nhận lớp cũng có người rời đi nhưng ít,nhưng Vũ Hồng Hoàng chỉ đứng lớp một ngày, dường như gần một nửa người đã rời đi.

Nữ sinh ngoài Lâm Ngọc Linh ra thì chưa có ai đến.

Khi Vũ Hồng Hoàng đến sân tập nhìn thấy cảnh tượng trước mặt có một chút ngạc nhiên.

Cô ta đếm đầu người rồi nói: “Không tồi, còn lại mười lăm người, nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi”

“Đương nhiên! Những người chúng tôi còn lại sẽ không chịu thua!” Nam sinh đầu trọc trong lớp tân học viên không cam lòng trang luận.



‘Vũ Hồng Hoàng không tức giận, ngược lại khóe môi còn thoáng hiện lên một nụ cười: rất thích dũng khí của các cậu, nhớ kỹ tụt lại phía sau, hôm nay huấn luyện gấp đôi!”

Nghe vậy, những học viên còn lại tưởng như tai họa sắp đố đến nơi.

Bọn họ đều chỉ trích nam sinh đầu trọc: “Cậu điên rồi phải không? Muốn chết còn kéo theo chúng tôi, ngày mưa như thế này mà tập luyện gấp đôi như lời cô ta nói thì chỉ bằng nói mọi người nhảy lầu tự sát đi còn sướng hơn”

Chàng trai đầu trọc đứng trên mặt đất với vẻ mặt oan ức.

Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào dễ nghe đột nhiên truyền đến: “Chẳng lẽ mọi người cho rằng mình không làm được sao?”

Mọi người đều hướng về nguồn gốc của những lời nói, Lâm Ngọc Linh nhìn sang.

Đôi mắt của Lâm Ngọc Linh kiên định lạ thường, cô liếc nhìn Vũ Hồng Hoàng một cái và trầm giọng nói: “Kẻ thù lớn nhất của mỗi người chính là bản thân, và tiền đề để vượt qua khó khăn là tin vào bản thân.

Dù chúng ta có ít người hơn nhưng chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng và có niềm tin chiến thẳng thì không việc gì chúng ta không làm được Nghe cô nói, các nam sinh trong lớp từ chỉ trích chuyển qua trầm tư.

Lâm Ngọc Linh đứng dưới mưa lạnh đến run run nhưng cô không có ý nao núng, thì bọn họ có tư cách gì?

Kết quả là, sức chiến đấu của tất cả mọi người đều đồng loạt bùng cháy.

Họ mãnh liệt nhìn chăm chăm vào gió mưa, nhưng cũng không có sợ hãi gì, và dưới sự dẫn dắt của Nguyễn Châu Bình bọn họ ra sân tập luyện Vũ Hồng Hoàng chậm rãi đi theo, cô nhìn bóng lưng của Lâm Ngọc Linh có lóe ra một chút ánh lửa rực rỡ.

Đến bây giờ cô ta mới phát hiện ra rằng Lâm Ngọc Linh thú vị hơn cô ta tưởng tượng nhiều.

Huấn luyện chính thức bắt đầu.



Bởi vì thời tiết, hôm nay tàn khốc hơn mọi khi.

Doanh trại huấn luyện chỉ có duy nhất lớp tân học viên trên sân tập rộng lớn.

Tất cả áo mưa đều được cởi ra theo lệnh của Vũ Hồng Hoàng, và mọi người cùng nhau trèo xuống bùn để luyện tập.

Bùn đất dơ bẩn đều bản loang lổ lên quần áo, mặt mũi bọn họ, mưa to dần và kèm theo mưa đá, đánh vào mặt người khác rất đau và khó chịu.

Khi Chu Hoàng Anh đến nơi, anh thấy Lâm Ngọc Linh đang cần răng cố găng với một nhóm đàn ông đang vật lộn trong bùn.

Anh không thể vào doanh trại huấn luyện, anh cũng chỉ có thể quan sát từ bên ngoài qua hàng rào.

Chiếc ô màu đen bao trùm lấy thân hình cao lớn của anh, sắc mặt hơi u ám, bóng đen trên người anh như hòa cùng chiếc ô vào làm một.

Nhưng ẩn trong bóng tối đó lộ ra ánh mắt chùng xuống rất đau lòng.

“Thủ trưởng!”

Không được bao lâu, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo.

Cô y tá mà anh đã cử đến để gọi Vũ Hồng Hoàng một cách bí mật đã hoàn thành nhiệm vụ và Vũ Hồng Hoàng đang chạy về phía anh.

Trời mưa to, Vũ Hồng Hoàng đang huấn luyện tân học viên cũng không mặc áo mưa, những hạt mưa nhỏ theo những sợi tóc rơi trên làn da trắng của cô ta.

Đẹp như một bức tranh quý.