Ông Xã Là Chiến Thần
Cô đuổi đầu bếp đi, xắn tay áo bắt đầu làm việc, vốn dĩ cô muốn mua vài thứ để chuẩn bị cho Chu Hoàng Anh , nhưng nghĩ nhà họ Chu cái gì cũng có đủ, cô cũng không cần làm mấy chuyện dư thừa.
Sẽ tốt hơn nếu nấu một số món mà Chu Hoàng Anh thích.
Nhỡ đâu khi anh về nhà, cô lại không thể ở bên cạnh anh thì anh cũng có sẵn đồ để ăn ngay.
Sau một hồi bận rộn, đã tới buổi tối Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Ngọc Linh hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng trong lòng cô lại không có một chút oán trách nào.
Tủ lạnh trong phòng bếp đều bị cô nhét đầy, vì không thể yên tâm cô dặn dò với đầu bếp và giúp việc trên mỗi món cô đều để giấy ghi chú bên trên.
Khi nào thì Chu Hoàng Anh nên ăn cái gì, cô đều ghi rất rõ ràng.
Sau khi làm xong hết mọi việc, Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng yên tâm trở về nhà trọ.
Hà Thanh Nhàn về với ông bà đêm nay sẽ không về.
Mà sau khi Lâm Ngọc Linh dọn dẹp xong hết thì đã hơn 11 giờ, cô đơn giản chỉ có cảm giác buồn ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau liền mang theo hành vali đi đến căn cứ huấn luyện.
Mặt khác, Chu Hoàng Anh ở bên kia làm việc từ sáng đến tối rồi đến rạng sáng ngày hôm sau, thấy còn có chút thời gian, trong lòng liền muốn đến bên Lâm Ngọc Linh nên anh liền lái xe về nhà.
Bời vì muốn cho Lâm Ngọc Linh một sự bất ngờ, anh đã không gọi điện thoại thông báo.
Kết quả là vừa vào cửa, người giúp việc ở qua đêm liền tiếng đến nói: “Ngài thủ trưởng, ngài đã trở về, phu nhân buổi chiều có đến đây nhưng lại đi rồi”
Đi rồi?
Chu Hoàng Anh không khỏi cau mày, mở điện thoại di động và thấy tin nhắn từ Lâm Ngọc Linh.
Thì ra là vì tham gia cuộc thi quân sự, thảo nào cô không ở nhà họ Chu đợi anh.
Anh cũng gửi một tin nhản nhắc nhở: “Chú ý an toàn” Sau đó Chu Hoàng Anh liên buông điện thoại xuống.
Không được nhìn thấy Lâm Ngọc Linh, trái tim Chu Hoàng Anh cuối cùng có một chút trống vắng.
Kể từ khi cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, người máy Chu Hoàng Anh cuối cùng anh cũng có cảm giác mà trước đây anh không nhận ra.
Người giúp việc tinh ý thấy được anh có cái gì không ổn, suy tư một lúc sau đó nhắc nhở nói: “Đúng rồi, thủ trưởng chiều nay phu nhân có tới đây rồi vội làm cho ngài rất nhiều đồ ăn ngon, tất cả đều để trong tủ lạnh trong phòng bếp…”
€ô còn chưa nói hết lời, Chu Hoàng Anh đã liền đi gần đến phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, một tủ được lấp tràn đầy đồ ăn hiện ra trước mặt anh, anh tiện tay lấy một tờ giấy xuống xem.
“Cháo thịt nạc trứng muối, có thể giúp anh bổ sung thể lực bị thiếu hụt, ăn vào buổi sáng”
“Một loạt các món ăn nhà làm, phong phú nhưng cũng rất dễ tiêu, ăn vào buổi trưa”
“Canh mật ong tiềm, bồi bổ lá lách và giúp tiêu hóa, dùng khi ăn không tiêu và bị đây bụng, chán ăn, đề nghị nên dùng vào buổi tối”
Tủ lạnh tổng cộng có ba tầng, và mỗi tầng đều chứa các món và thời gian ăn thích hợp.
Chu Hoàng Anh cuối cùng cũng gỡ tờ giấy lớn nhất bên cạnh ra: “Tất cả đều dựa theo khẩu vị của anh, hy vọng anh sẽ thích, chờ em trở về, em yêu anh”
Cuối cùng, là đính kèm một bức ảnh cô đang cười.
Chu Hoàng Anh cũng không biết mình đang nhìn cái gì, anh chỉ nhìn chăm chăm vào bức ảnh Lâm Ngọc Linh không thể rời mắt.
Một cái nhíu mày hay nụ cười của cô đều dần dần lớn dần trong anh và trở nên vô cùng quan trọng.
“Thủ trưởng, ngài còn không ăn cơm đi, để tôi giúp ngài đem vào phòng bếp hâm nóng được không?”
Một người giúp việc nhỏ thăm dò ý hỏi.
“Đi đi” Chu Hoàng Anh nhàn nhạt dặn dò, có được những hành động ấm áp của Lâm Ngọc Linh, ngay cả lời nói anh cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Người hầu vội vàng lấy đồ trong tủ lạnh để hâm nóng.
Chu Hoàng Anh đi phía sau cô ấy, vừa định bước đi liền nghĩ ra điều gì đó, anh cẩn thận lấy bức ảnh của Lâm Ngọc Linh từ tờ giấy ghi chú ban nãy, sau đó dán lên nơi quan trọng và dễ thấy nhất trong ví của mình.
Anh muốn bỏ người vào túi để khi đi đến bất cứ đâu lúc nào anh cũng có thể mở ra xem.
Sau ba giờ lái xe, Lâm Ngọc Linh và những người khác cuối cùng đã đến căn cứ huấn luyện.
Những cao ốc đồ sộ, từng cái từng cái một mối tiếp nhau song song, máy bay trực thăng bay lượn giữa không trung để huấn luyện. Ánh mặt trời chói chang, trên sân thể dục những nữ binh sĩ đang chạy rất chỉnh tê, mồ hôi ướt đẫm trên người họ.