Ông Xã Là Chiến Thần
“Nhanh nghe đi!” Tiểu Thúy thúc giục liên tục.
Chung Thành vội vàng quẹt nút trả lời.
Anh ta mới nói được câu chào sếp thì từ trong máy đã vang lên giọng nói phấn khích của lãnh đạo đầu dây bên kia: “Lần này xếp hạng đã được tính rồi. Chúc mừng mọi người đã giành được top đầu!”
Nghe vậy, cả Tiểu Trúc, Chung Thành và Lâm Ngọc Linh đều lộ vẻ kinh ngạc.
Chung Thành nghỉ ngờ hỏi: “Lãnh đạo đang nói về chúng tôi hả? Anh chắc chắn không đấy!?”
“Đương nhiên! Tôi có thể nói dối anh sao?
Báo cáo đã gửi rồi. Nếu anh không tin thì bây giờ tôi gửi cho anh I”
“Thật tuyệt” Tiểu Trúc phấn khích hét lên Sướng quá quên cả chuyện mình đang đau bụng.
Ngay cả Chung Thành cũng không giấu được nụ cười trên môi. Còn Lâm Ngọc Linh thì vô cùng nhẹ nhõm. May mắn làm sao.
“Lâm Ngọc Linh! Đây là tất cả công lao của cô. Trước đây, kênh của chúng tôi có xếp hạng cao nhất cũng chỉ đứng thứ hai!” Tiểu Trúc tay thì lôi kéo Lâm Ngọc Linh còn miệng thì không ngừng nói lời cảm ơn.
“Không, thực ra đó là sức mạnh kiên cường của chị Tiếu Thúy…”
Cô đang định từ chối thì giọng nói lớn của lãnh đạo lại vang lên từ micro điện thoại: “Này, người chủ trì buổi phát sóng này tên là Lâm Ngọc Linh phải không?”
“Vâng, thưa lãnh đạo” Chung Thành đáp.
* Tuyệt lắm. Tôi đã xem video của cô ấy trong trận đấu trước đây. Xin anh vui lòng giúp tôi thông báo cô ấy đến văn phòng tôi trong hôm nay!” Lãnh đạo liên tục ra lệnh.
Lông mày sắc bén của Chung hơi nhếch lên, anh ta không hỏi nhiều mà chỉ đơn giản nói: “Thưa lãnh đạo, tôi sẽ nói với cô Linh về chuyện này”
Sau đó anh ta cúp máy.
Nhìn thấy vẻ mặt của Chung Thành có chút nghiêm trọng, Lâm Ngọc Linh cảnh giác hỏi: “Tiền bối, lãnh đạo có nói gì không?”
“Lãnh đạo nói cô nên đi đến phòng làm việc của ông ấy” Chung Thành không giấu diếm nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngọc Linh nhăn lại khó hiểu. Vì vậy, cô liền im lặng. Trong khi đó, Tiểu Thúy kích động không ngừng vỗ vai cô nhắc nhở: “Cô còn đang suy nghĩ gì nữa? Lãnh đạo đang tìm cô. Nhất định là đánh giá cao thực lực của cô và khen ngợi cô”
Biết được trong lòng Lâm Ngọc Linh đang lo lăng nên đã tiêm cho cô một liều trấn an: “Tôi đã lên đài gần bốn năm rồi, cô cứ yên tâm là nhân phẩm lãnh đạo không hề có vấn đề gì”
Với lời nói của Tiểu Thúy, Lâm Ngọc Linh yên tâm rất nhiều. Cô nhìn Chung Thành: “Tiền bối, anh giúp em trông chừng Tiểu Thúy nhé.
Em sẽ đi tìm lãnh đạo ngay bây giờ”
“Được rồi, mọi việc cứ giao cho tôi đây”
Chung Thành đáp lời, không quên khuyên nhủ: “Nếu có thắc mắc, hãy gọi cho anh càng sớm càng tốt”
Sau khi rời khỏi bệnh xá, Lâm Ngọc Linh hoảng sợ đi về phía văn phòng lãnh đạo.
Sau khi gõ cửa vài lần, một giọng nói bình tĩnh đã sớm từ bên trong truyền ra: “Mời vào.”
Lâm Ngọc Linh mở cửa. Văn phòng lớn hơn cô tưởng tượng, xung quanh lắp đơn giản, nhưng từ chất liệu của ghế sô pha thì có thể biết rằng mọi thứ đều vô cùng giá trị.
Vị lãnh đạo đang ngồi trên ghế. Ngoại hình khoảng gần bốn mươi tuổi, kiểu tóc Địa Trung Hải, thân hình mập mạp nhưng trông dáng vẻ anh ta rất sạch sẽ phong độ.
Ngay khi nhìn thấy cô lãnh đạo đã mỉm cười hài lòng: “Ô! Lâm Ngọc Linh hả! Vừa gọi xong là cô đã đến rồi!”
Không căng thẳng như trong tưởng tượng, cô liền thả lỏng một chút: “Vì ngài đã phân phó nên tôi không dám tới muộn!”
“Thật khách sáo!” Lãnh đạo chủ động từ trên ghế đứng lên rồi chào hỏi: “Mau vào trong ngồi đi Lâm Ngọc Linh khẽ gật đầu bước vào rất lịch sự.
Lãnh đạo rót cho cô một tách trà, ánh mắt đầy vui mừng, cảm kích nhìn Lâm Ngọc Linh.
Bị nhìn thế này làm cho cô có chút xấu hổ nên cô trực tiếp hỏi: “Lãnh đạo! Ngài muốn nói gì cứ nói trực tiếp với tôi”