Ông Xã Là Chiến Thần
Chu Hoàng Anh gật đầu, hai ngón tay dập tất tàn thuốc rồi lên xe.
Anh vừa ngồi xuống, Lâm Ngọc Linh liền đứng ngồi không yên, mở miệng nói: “Em muốn giải thích cho anh về chuyện lời của cuộc thi, em không ăn cắp hoặc đạt được lời bằng bất kỳ hành vi không đứng đắn nào. Là vì trước đó, sau khi tan học em giúp đỡ một người bí ẩn, em giúp anh ta trả tiền gà nướng, anh ta vì cảm ơn em mới cho em…”
“Lâm Ngọc Linh! Nếu em không muốn nói thì có thể im lặng, anh chưa từng đồn ép em”
Giọng Chu Hoàng Anh có mấy phần nghiêm khắc.
Rõ ràng anh không hề tin cô.
Cũng không có gì lạ, người viết ca từ xuất sắc như vậy sẽ thiếu tiền sao? Nhưng cô không khỏi thấy có chút mệt mỏi, những gì cô nói cũng đều là sự thật.
“Em biết anh rất khó để tin, nhưng em có thể dùng mạng sống của mình để bảo đảm mỗi một câu em nói đều là sự thật” Lâm Ngọc Linh nghiêm túc, không hề có một chút đùa cợt nào.
Chu Hoàng Anh nhìn cô thật sâu trong giây lát, sau đó thỏa hiệp hỏi: “Vậy người bí ẩn đó là ai? Anh ta có phải là người viết ca từ cho Tạ Miên không?”
“Em không biết! Bởi vì anh ta mỗi lần gặp em đều che đậy kín đáo, hoàn toàn không nhìn rõ được mặt mũi” Lâm Ngọc Linh cũng lắc đầu nghi hoặc: “Anh ta nói lời này là anh ta viết, em nghĩ hẳn là vậy”
Nghe thế, Chu Hoàng Anh không khỏi có chút chú ý.
Anh vươn tay bấm một cuộc gọi, Lâm Ngọc Linh chỉ có thể liếc thấy tên liên lạc mà Chu Hoàng Anh gọi điện thoại là “Trợ lý của Tạ Miên.
Một lúc sau điện thoại thoại được nhận, bên kia truyền đến giọng nói đàn ông nịnh nọt: “Ôi này, ngài thủ trưởng thật là hiếm thấy, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Thời gian khá gấp, tôi hỏi ngắn gọn, người viết ca từ mà Tạ Miên mời đến cuộc thi là ai?”
Chu Hoàng Anh đi thẳng vào chủ đề.
Trợ lý của Tạ Miên mơ màng: “Ngài thủ trưởng biết việc này làm gì?”
Anh cực kỳ lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói nhảm”
“Khụ… ngài thủ trưởng, thật ra tôi cũng không rõ, vì là người cô Tạ Miên tự đưa đến.
‘Vê phần thân phận của anh ta, tôi biết thật sự rất ít, bởi vì bình thường anh ta đều che mặt. E là ngay cả cô Tạ Miên cũng không biết mặt mũi anh ta trông thế nào, chỉ biết anh ta tên là Trần Hồng Vũ” Trợ lý khai báo.
“Trần Hồng Vũ, người tổ chức cuộc thi lần này?” Chu Hoàng Anh bắt được trọng điểm.
“Hình như là vậy” Trợ lý hùa theo.
“Tôi biết rồi, cảm ơn”
Hỏi xong, Chu Hoàng Anh vươn tay cúp điện thoại.
Vẻ mặt Lâm Ngọc Linh chấn động, cô không ngờ mình lại vô tình giúp đỡ một nhân vật lớn như vậy.
Vậy đầu óc của Trần Hồng Vũ này không phải có bệnh chứ? Rõ ràng giàu như vậy, vì sao còn phải than nghèo trước mặt cô?
Chu Hoàng Anh rõ ràng cũng suy nghĩ về vấn đề này, anh mở miệng nhắc nhở: “Trần Hồng Vũ này anh cũng không tiếp xúc quá nhiều, bởi vì anh ta là công ty nhỏ. Vẫn chưa đến mức thu hút sự chú ý của người khác, nhưng bối cảnh của anh ta hẳn là không đơn giản”
“Em vẫn không rõ anh ta vì sao muốn làm như vậy!” Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Em không cần hiếu những chuyện này, anh sẽ cho người điều tra anh ta, nhưng anh ta quá bí ẩn, cũng không biết mục đích của anh ta là gì, nếu không cần thiết tốt nhất đừng tiếp xúc với anh ta” Chu Hoàng Anh nhắc nhở.
“Ừm, em biết rồi” Chuyện này Lâm Ngọc Linh rất nhanh bảo đảm, qua vài lần tiếp xúc, cho dù Trần Hồng Vũ giúp đỡ cô, cô cũng không thích giao thiệp với anh ta.
Đã đồng ý với Hà Thanh Nhàn, ngày thứ hai Lâm Ngọc Linh được Chu Hoàng Anh đưa trở về chung cư.
Lâm Ngọc Huy vẫn đang trong thời gian huấn luyện, cho nên vẫn ở chỗ đó của Chu Hoàng Anh như trước, dù sao cũng sẽ không có ảnh hưởng gì với anh.
Chu Hoàng Anh giúp Lâm Ngọc Linh chuyển hành lý, khó tránh khỏi sự trêu chọc của Hà Thanh Nhàn: “Ôi, ngài thủ trưởng ngài luôn cũng cam lòng thả Ngọc Linh nhà chúng tôi trở vê! Chậc, nhìn dáng vẻ tình cảm sâu nặng của các người, cảm giác như bản thân tôi giống người xấu chia rẽ uyên ương đấy.”