Ông Xã Là Chiến Thần
Lâm Ngọc Linh giống như một đứa bé ăn bánh kem vậy, ngay khi bắt đầu thì thỏa mãn, sau đó hưởng thụ, cuối cùng được ăn no…
Còn Chu Hoàng Anh lại là một quân nhân, anh có thể lực vô hạn, nhưng cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
“Em… em không chịu được nữa” Giọng Lâm Ngọc Linh đứt quãng xin tha, móng tay đâm sâu vào trong đùi anh.
“Ừm..”
Chu Hoàng Anh bị đâm hơi đau, ngay cả tiếng kêu bật ra của anh cũng gợi cảm trêu chọc người ta.
“Xong ngay đây” Anh đồng ý, hôn vào giữa vùng lông mày đang nhãn lại của cô, nhưng.
động tác lên xuống thoải mái lại không có bất cứ dấu hiệu dừng lại nào.
Lâm Ngọc Linh khóc không ra nước mắt cầu xin: “Vậy anh mau xuống khỏi người em đi”
“Ngoan, một lần cuối cùng, anh khó chịu, cho anh..” Đôi mắt Chu Hoàng Anh như viên ngọc đen sáng rực, không chút che giấu bản thân đang khó chịu thế nào, anh hơi cắn môi có chút cầu xin nhìn Lâm Ngọc Linh.
Chắc chắn anh đã biết rõ cô sẽ không nỡ để anh khó chịu.
Lại một màn động tình diễn ra lần nữa.
Cuối cùng cũng chấm dứt sau tiếng than thoải mái của người đàn ông.
Người Lâm Ngọc Linh mềm nhũn như thuốc cao bôi trên da chó, cô tùy ý để Chu.
Hoàng Anh ôm mình đi tắm rửa, mặc quần áo, cuối cùng ôm cô lên giường đắp chăn nghỉ ngơi.
Tuy cả người đều bị anh lăn qua lăn lại vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng Lâm Ngọc Linh lại ngọt ngào như ăn mật vậy.
Một tuần sau.
Quán cà phê.
Trên người Lâm Ngọc Linh mặc một chiếc váy dài thêu hoa màu trắng nhạt, ôm túi xách vội vàng chạy đến vị trí cạnh cửa sổ, áy náy nói với người phụ nữ ở trước mặt: “Xin lỗi nhé Thanh Nhàn, trên đường bị kẹt xe nên tớ tới muộn một chút”
Hà Thanh Nhàn cắn đầu ống hút trà sữa, chép miệng nói: “Không hổ là phu nhân mới cưới nha, cậu nhìn này, rố ràng thần sắc không giống như lúc trước nữa rồi. Xem ra mấy ngày nay thủ trưởng Chu chăm sóc cậu rất “Ôi trời! Cậu đừng nói linh tinh nữa!”
Lâm Ngọc Linh bị trêu chọc ngượng ngùng một hồi, cô thở dài nói: “Tớ muốn tìm cậu ra ngoài chơi từ sớm rồi nhưng Hoàng Anh lại muốn tớ khỏi bệnh mới cho đi, tớ sắp buồn chán mọc rễ luôn đây”
Hà Thanh Nhàn lấy thìa gõ lên đầu cô một cái: “Cậu được đó, bây giờ đã học được cách rải thức ăn cho chó rồi ha.”
“Bẩn đó!” Lâm Ngọc Linh trừng mắt liếc cô ấy một cái, cúi người ngồi xuống Bỗng nhiên tâm mắt của Hà Thanh Nhàn nhanh nhạy nhìn chăm chú vào chỗ cổ Lâm Ngọc Linh, ngay lập tức hai mắt cô ấy chợt mở to.
Mặc dù trước khi ra ngoài Lâm Ngọc Linh đã cố chọn một chiếc váy dài cao cổ, còn cố ý che khuất chỗ cổ kia đi. Nhưng cho dù cô có che chắn thế nào cũng không thể che được cặp mắt của Hà Thanh Nhàn.
“Đây là gì thế nhỉ, dấu… dấu hôn!”
Lâm Ngọc Linh vội vươn tay ra che miệng Hà Thanh Nhàn lại: “Cậu nhỏ tiếng thôi! Có phải sợ người khác không nghe thấy không hả?”
Nếu bị người khác nghe được thì xấu hổ chết mất.
“Cậu ngủ với thủ trưởng Chu rồi à?” Hà Thanh Nhàn gỡ tay cô ra, sự kinh ngạc trong lòng cô ấy khó mà che giấu được.
Đã bị phát hiện ra thì Lâm Ngọc Linh cũng không có ý muốn giấu tiếp nữa, cô chỉ có thể kiên trì gật đầu đáp lại: “Đúng như những gì cậu nghĩ”
Hà Thanh Nhàn lại muốn thét lên nhưng lần này may mắn cô ấy đã ngăn được mình lại.
Lâm Ngọc Linh sớm biết cô ấy sẽ có phản ứng như vậy, cô cũng không để ý đến nữa, có hơi xấu hổ cúi đầu uống trà sữa.
Qua một lúc lâu Hà Thanh Nhàn mới có thể nói chuyện bình thường lại, lên tiếng: “Khụ khụ, cậu cảm thấy cái đó của thủ trưởng Chu thế nào? To không?”
Mặt Lâm Ngọc Linh ngay lập tức đỏ như trái cà chua.
Thấy cô ngượng ngùng nửa ngày cũng không nói lời nào, Hà Thanh Nhàn sốt ruột kéo tay cô bắt đầu giục: “Cậu mau nói đi, làm tớ tò mò chết mất thôi”
“Hà Thanh Nhàn, tò mò hại chết mèo đó!
Cậu muốn biết thì đi tìm một người đàn ông đi!” Lâm Ngọc Linh đưa tay cốc lên đầu Hà Thanh Nhàn một cái.
Hà Thanh Nhàn: “Cậu đang ngược đãi chó độc thân đấy”
Lâm Ngọc Linh không nhịn được bật cười: “Được rồi, đừng đùa nữa. Lần này cậu hẹn ra đây là có chuyện gì vậy?”
“Đương nhiên là chuyện thi cuối tháng trong trường rồi. Lần này không biết nhà trường bị trúng gió gì mà lại vô cùng nghiêm khắc, do đích thân chủ nhiệm phụ trách đó!”
Hà Thanh Nhàn khai báo.